Hiển thị các bài đăng có nhãn Tuyến xe - Đường xá. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tuyến xe - Đường xá. Hiển thị tất cả bài đăng
Tháng 12 vừa rồi, chúng tôi có chuyến đi đầy thú vị, chinh phục những cung đường toàn lau lách nở trắng khu rừng bên sườn Tây Yên Tử. Một vẻ đẹp cố hữu, nguyên sơ và đầy thơ mộng của núi rừng mà chỉ đến đây vào dịp cuối năm du khách mới bắt gặp.
Nhóm thích lang thang chúng tôi gồm mười người rủ nhau đến Sơn Động bằng xe gắn máy giữa ngày đông giá rét. Xuất phát từ thành phố Bắc Giang lúc tờ mờ sáng với mong muốn chinh phục chùa Đồng (Yên Tử) từ vùng núi phía tây, thăm bản Mậu (bản mỹ nữ có nhiều gái đẹp tiến vua thời phong kiến xa xưa). Xe chúng tôi nối đuôi nhau chạy bon bon giữa thiên nhiên tươi đẹp. Sau hơn bốn giờ qua chặng đường 293 lắt léo nhiều ổ voi, ổ gà cùng những con suối nằm chắn ngang lối đi trơ toàn đá sỏi, Tây Yên Tử (thuộc địa phận huyện Sơn Động, Bắc Giang) hiện ra trước chúng tôi là những dãy núi màu xanh biếc cùng hoa cỏ ngát hương.

Những vạt lau trải dài chục cây số

Một hành trình đẹp như mơ bởi những rừng trúc trùng điệp, núi non như những làn sóng biển trời. Nơi đây ẩn chứa sức hút kỳ lạ từ cánh rừng nguyên sinh với ngút ngàn mây trắng, cảnh vật, thiên nhiên hoang sơ đẹp mê hồn. 10 giờ đoàn đến địa phận thị trấn Thanh Sơn. Sau bữa trưa chóng vánh bên bãi đất rộng dưới chân thác Ba Tia, chúng tôi lại lên đường trên hành trình xuyên rừng già Yên Tử. Giữa chặng đường ấy chúng tôi như bị hút hồn bởi những vạt hoa lau bạt ngàn nằm sát hai bên vệ đường.

Đường tỉnh lộ 291 uốn lượn ôm vòng quanh các quả núi với mặt lộ trải nhựa khá phẳng và đẹp, vậy mà để đi hết gần chục cây số từ thị trấn Thanh Sơn đến bản Đồng Rì rồi ngược ra Tuấn Mậu, chúng tôi đã tiêu tốn hơn một giờ.

Lý do thật đơn giản, cứ đi được vài chục mét cả đoàn lại dừng chân ngắm cảnh rừng núi, nghỉ ngơi và ghi lại những bức hình của các hàng rào lau lách đua nhau nghiêng ngả trong gió chiều. Không bỏ qua cơ hội được tận hưởng cảm giác hoà mình cùng thiên nhiên tươi đẹp nơi đây, chúng tôi cứ mải mê và bị cuốn theo những bông lau trắng toát mà quên rằng hành trình phía trước còn khá dài.

Trước vẻ đẹp khó cưỡng ấy, anh Phương (30 tuổi) – một cư dân sống tại thị trấn Thanh Sơn hồ hởi dẫn đường, đồng thời tự nguyện làm hướng dẫn viên cho đoàn vào thăm mấy khu đất trống toàn bông lau giăng kín. Anh Phương cho biết: cứ độ gió heo may về là bông lau tại đây bắt đầu bung nở, hoa lau thường được người dân lấy về làm chổi quét nhà, thân và lá dùng làm vật liệu lợp mái nhà. Xưa kia còn phơi khô làm nguyên liệu dệt nệm ấm – “của hồi môn không thể thiếu của cô dâu vùng núi khi về nhà chồng”. Cây cỏ lau thường mọc ở những khu đất ẩm, bằng phẳng ven rìa rừng. Tuy nhiên lau lách là loài cỏ rất dễ cháy nên vào mùa khô người dân đi rừng nếu sơ ý có thể gây hoả hoạn, cháy rừng.

Suối thác và cảnh vật đầy ấn tượng

Chỉ tay về phía sâu trong rừng xanh, anh Phương bảo, đó là nhà máy nhiệt điện Đồng Rì. Cũng nhờ có nhà máy công nghiệp này mà vài năm trở lại đây đời sống của dân trong vùng có nhiều khởi sắc. Lớp trẻ thì xin vào làm công nhân nhà máy, người già thì mở hàng quán, dịch vụ…, vậy nên “phố núi” Thanh Sơn có phần sầm uất hơn. Hơn nữa, thời gian gần đây du lịch tại Tây Yên Tử cũng đã được nhiều du khách chú ý. Một số đoàn khách, đặc biệt là khách quốc tế (trung bình mỗi tháng có từ một đến hai đoàn khách nước ngoài), bắt đầu tham gia khám phá Tây Yên Tử. Bộ mặt của bản làng, theo đó, cũng thay đổi nhanh chóng.

Trong rất nhiều vẻ đẹp vốn có của núi rừng Tây Yên Tử, là những cánh rừng nguyên sinh với nhiều loài động, thực vật quý hiếm. Nơi đây có những con suối, thác cao tuôn dài những vạt nước trắng xoá.

Sự hoang sơ, kỳ bí của cảnh vật, người dân bản địa chất phác, thật thà… và đặc biệt, để lại nhiều ấn tượng với chúng tôi hơn cả vẫn là khung cảnh bạt ngàn lau lách ven đường. Ở đó, có sự hiền hoà, thơ mộng lẫn với không gian yên ả, thanh bình của vùng cao. Dẫu chỉ là quãng đường ghé qua nhưng mỗi thành viên chúng tôi không quên mang về thành phố một bó bông lau trắng muốt như một chút dư vị của núi rừng...


Korean Air! - Theo Hồng Ngoan (SGTT), internet

Tháng 12 vừa rồi, chúng tôi có chuyến đi đầy thú vị, chinh phục những cung đường toàn lau lách nở trắng khu rừng bên sườn Tây Yên Tử. Một vẻ đẹp cố hữu, nguyên sơ và đầy thơ mộng của núi rừng mà chỉ đến đây vào dịp cuối năm du khách mới bắt gặp.
Nhóm thích lang thang chúng tôi gồm mười người rủ nhau đến Sơn Động bằng xe gắn máy giữa ngày đông giá rét. Xuất phát từ thành phố Bắc Giang lúc tờ mờ sáng với mong muốn chinh phục chùa Đồng (Yên Tử) từ vùng núi phía tây, thăm bản Mậu (bản mỹ nữ có nhiều gái đẹp tiến vua thời phong kiến xa xưa). Xe chúng tôi nối đuôi nhau chạy bon bon giữa thiên nhiên tươi đẹp. Sau hơn bốn giờ qua chặng đường 293 lắt léo nhiều ổ voi, ổ gà cùng những con suối nằm chắn ngang lối đi trơ toàn đá sỏi, Tây Yên Tử (thuộc địa phận huyện Sơn Động, Bắc Giang) hiện ra trước chúng tôi là những dãy núi màu xanh biếc cùng hoa cỏ ngát hương.

Những vạt lau trải dài chục cây số

Một hành trình đẹp như mơ bởi những rừng trúc trùng điệp, núi non như những làn sóng biển trời. Nơi đây ẩn chứa sức hút kỳ lạ từ cánh rừng nguyên sinh với ngút ngàn mây trắng, cảnh vật, thiên nhiên hoang sơ đẹp mê hồn. 10 giờ đoàn đến địa phận thị trấn Thanh Sơn. Sau bữa trưa chóng vánh bên bãi đất rộng dưới chân thác Ba Tia, chúng tôi lại lên đường trên hành trình xuyên rừng già Yên Tử. Giữa chặng đường ấy chúng tôi như bị hút hồn bởi những vạt hoa lau bạt ngàn nằm sát hai bên vệ đường.

Đường tỉnh lộ 291 uốn lượn ôm vòng quanh các quả núi với mặt lộ trải nhựa khá phẳng và đẹp, vậy mà để đi hết gần chục cây số từ thị trấn Thanh Sơn đến bản Đồng Rì rồi ngược ra Tuấn Mậu, chúng tôi đã tiêu tốn hơn một giờ.

Lý do thật đơn giản, cứ đi được vài chục mét cả đoàn lại dừng chân ngắm cảnh rừng núi, nghỉ ngơi và ghi lại những bức hình của các hàng rào lau lách đua nhau nghiêng ngả trong gió chiều. Không bỏ qua cơ hội được tận hưởng cảm giác hoà mình cùng thiên nhiên tươi đẹp nơi đây, chúng tôi cứ mải mê và bị cuốn theo những bông lau trắng toát mà quên rằng hành trình phía trước còn khá dài.

Trước vẻ đẹp khó cưỡng ấy, anh Phương (30 tuổi) – một cư dân sống tại thị trấn Thanh Sơn hồ hởi dẫn đường, đồng thời tự nguyện làm hướng dẫn viên cho đoàn vào thăm mấy khu đất trống toàn bông lau giăng kín. Anh Phương cho biết: cứ độ gió heo may về là bông lau tại đây bắt đầu bung nở, hoa lau thường được người dân lấy về làm chổi quét nhà, thân và lá dùng làm vật liệu lợp mái nhà. Xưa kia còn phơi khô làm nguyên liệu dệt nệm ấm – “của hồi môn không thể thiếu của cô dâu vùng núi khi về nhà chồng”. Cây cỏ lau thường mọc ở những khu đất ẩm, bằng phẳng ven rìa rừng. Tuy nhiên lau lách là loài cỏ rất dễ cháy nên vào mùa khô người dân đi rừng nếu sơ ý có thể gây hoả hoạn, cháy rừng.

Suối thác và cảnh vật đầy ấn tượng

Chỉ tay về phía sâu trong rừng xanh, anh Phương bảo, đó là nhà máy nhiệt điện Đồng Rì. Cũng nhờ có nhà máy công nghiệp này mà vài năm trở lại đây đời sống của dân trong vùng có nhiều khởi sắc. Lớp trẻ thì xin vào làm công nhân nhà máy, người già thì mở hàng quán, dịch vụ…, vậy nên “phố núi” Thanh Sơn có phần sầm uất hơn. Hơn nữa, thời gian gần đây du lịch tại Tây Yên Tử cũng đã được nhiều du khách chú ý. Một số đoàn khách, đặc biệt là khách quốc tế (trung bình mỗi tháng có từ một đến hai đoàn khách nước ngoài), bắt đầu tham gia khám phá Tây Yên Tử. Bộ mặt của bản làng, theo đó, cũng thay đổi nhanh chóng.

Trong rất nhiều vẻ đẹp vốn có của núi rừng Tây Yên Tử, là những cánh rừng nguyên sinh với nhiều loài động, thực vật quý hiếm. Nơi đây có những con suối, thác cao tuôn dài những vạt nước trắng xoá.

Sự hoang sơ, kỳ bí của cảnh vật, người dân bản địa chất phác, thật thà… và đặc biệt, để lại nhiều ấn tượng với chúng tôi hơn cả vẫn là khung cảnh bạt ngàn lau lách ven đường. Ở đó, có sự hiền hoà, thơ mộng lẫn với không gian yên ả, thanh bình của vùng cao. Dẫu chỉ là quãng đường ghé qua nhưng mỗi thành viên chúng tôi không quên mang về thành phố một bó bông lau trắng muốt như một chút dư vị của núi rừng...


Korean Air! - Theo Hồng Ngoan (SGTT), internet

Quốc lộ 6 từ Hà Nội lên Tây Bắc dài hơn 500 km, nhiều đoạn uốn lượn như dải lụa quanh dãy núi trùng điệp. Cảnh sắc nơi đây luôn là niềm cảm hứng bất tận của nghệ sĩ nhiếp ảnh, sự háo hức khám phá, trải nghiệm cảm giác mạnh của những "phượt thủ" (du lịch bụi). Tuy nhiên, nó cũng là nỗi hãi hùng của các lái xe khách đường dài với triền miên núi cao, vực sâu hiểm trở, đầy bất trắc, nguy hiểm cận kề.

Họ thường đọc chệch quốc lộ 6 là "quốc lộ xấu", bởi nó đã rệu rã và xuống cấp trầm trọng. Hôm nay, những con đường, cây cầu mới mọc lên nơi miền Tây Bắc xa xôi, đã làm thay đổi đến ngỡ ngàng diện mạo của vùng đất còn nhiều khó khăn này.

Ðèo Pha Ðin được đọc chệch từ Phạ Ðin (tiếng Thái nghĩa là trời đất). Ðồng bào dân tộc Thái xa xưa coi nơi đây là chỗ tiếp giáp giữa trời và đất. Xưa kia, vì có sự tranh chấp ranh giới giữa hai tỉnh Sơn La và Lai Châu (cũ), người ta đã giải quyết bằng một cuộc đua ngựa. Từ hai phía đèo, cùng một lúc ngựa hai bên phi hướng về nhau. Nơi gặp gỡ sẽ là ranh giới. Ngựa Lai Châu phi nhanh hơn, nên phần đèo thuộc về Lai Châu (nay thuộc tỉnh Điện Biên) dài hơn phần đèo của Sơn La.

Ðèo Pha Ðin dài 32 km, uốn lượn trên những đỉnh núi đầy nắng gió thượng ngàn, một bên là vách núi dựng đứng, một bên là vực sâu thăm thẳm. Cánh "phượt" xếp Pha Ðin vào một trong "tứ đại đỉnh đèo" ở phía bắc, với tám khúc cua tay áo cực kỳ nguy hiểm, bán kính đường cong dưới 15 m, nhiều đoạn có độ dốc dọc rất lớn, kéo dài liên tục, từ 12% đến 15%, cục bộ có điểm tới 19%.

Không thể đếm xuể những khúc cua tay áo, chữ A, chữ Z, nhiều đoạn cua chỉ đủ cho một ô-tô đi qua. Cách đây gần chục năm, trong một chuyến công tác lên Tây Bắc, chiếc xe khách tôi đi đang gầm rú vượt dốc Pha Ðin, bỗng tiếng máy lịm dần rồi từ từ trượt xuống. Rất nhanh, anh lái xe bẻ lái, phần đuôi xe va mạnh vào sườn dốc phía trong. Hú vía, chỉ một chút nữa là cả chiếc xe đã rơi xuống vực. Mấy chục hành khách và cả lái xe, mặt mũi ai nấy đều tái dại. Sau "sự cố" đó, dù có mê mẩn với những cung đường Tây Bắc hùng vĩ đến đâu, nhưng mỗi lần lên đó công tác, tôi đành "nghiến răng" đi máy bay...

Nhiều năm về trước, do những vụ tai nạn thảm khốc liên tiếp xảy ra trên đèo Pha Ðin, các nhà khoa học, chuyên gia trong ngành GTVT đã khảo sát, nghiên cứu hướng tuyến mới của quốc lộ 6 tránh đèo Pha Ðin, tuy nhiên đành phải dừng lại do địa hình độ dốc lớn, địa chất phức tạp, dễ xảy ra sụt, trượt vào mùa mưa. Khi dự án này được phê duyệt, nhiều chuyên gia trong ngành đã phản đối vì cho rằng đây là việc làm không tưởng, thiếu tính khả thi.

Vậy mà hôm nay trở lại, tất cả đã thay đổi khiến tôi ngỡ ngàng. Sau năm năm xây dựng (2006 - 2009), dự án cải tạo, nâng cấp quốc lộ 6 đoạn Sơn La - Tuần Giáo, tổng mức đầu tư hơn 1.165 tỷ đồng từ nguồn vốn trái phiếu Chính phủ, do Ban quản lý dự án 1 (PMU 1, thuộc Bộ Giao thông vận tải) làm đại diện chủ đầu tư đã hoàn thành. Cung đường hiểm trở đã trở nên thuận tiện, nhanh chóng và an toàn hơn trước rất nhiều.

Tuyến đường dài 85 km, thiết kế theo tiêu chuẩn cấp 4 miền núi, mặt đường rộng 5,5 m, gia cố lề mỗi bên 0,5 m, bảo đảm cho xe chạy với tốc độ 40 km/giờ, ngoại trừ một số đoạn quá khó khăn mới châm chước vận tốc 25 km/giờ. Ðặc biệt, "điểm nhấn" của dự án chính là xây dựng tuyến tránh đèo Pha Ðin, bám theo sườn núi các đỉnh đèo phụ phía trái quốc lộ 6 cũ, độ cao khoảng 1.000 m, thấp hơn so với đèo 200 - 400 m. Anh lái xe vui miệng bảo, bây giờ đèo Pha Ðin có lẽ chỉ là cung đường khám phá dành cho những tay "phượt thủ" ưa thích mạo hiểm.

Ngồi trên ô-tô, cảm giác chênh chao, lắc giật đặc trưng của đèo Pha Ðin thuở nào hầu như biến mất. Chiều dài tuyến tránh hơn 11 km (ngắn hơn 2,3 km so với  tuyến cũ) và giảm số vụ tai nạn giao thông đi nhiều, thời gian chạy xe rút xuống chỉ còn một nửa so với trước đây. Khi chưa có tuyến tránh, đi từ Tuần Giáo đến đỉnh đèo thông thường mất khoảng từ 45 đến 60 phút, nay chỉ còn khoảng từ 20 đến 25 phút.

Nếu nhìn vẻ bề ngoài đẹp trai, thư sinh của kỹ sư Lương Văn Long, ít người nghĩ anh từng có "thâm niên" lăn lộn mấy năm trên công trường xây dựng tuyến tránh đèo Pha Ðin với cương vị Chủ nhiệm Ban quản lý dự án cải tạo, nâng cấp quốc lộ 6 thuộc PMU 1. Câu chuyện của anh ngược về thời điểm ba, bốn năm trước khi thực hiện dự án. Lúc ấy, ngành giao thông gần như "án binh bất động" sau "hiệu ứng" vụ việc tiêu cực tại PMU 18, cùng với tác động mạnh của "bão giá", hầu hết các loại nguyên, vật liệu cơ bản đều tăng gấp hai lần, thậm chí gấp ba lần.

Ðồng thời, trong hai năm 2007 và 2008, các tỉnh Tây Bắc bị ảnh hưởng nghiêm trọng của các trận lũ lớn, đã ảnh hưởng lớn đến tiến độ triển khai dự án, có lúc tưởng như bế tắc. Tuy nhiên, PMU 1 đã chủ động phối hợp chặt chẽ các cơ quan chức năng của Bộ GTVT, chỉ đạo tư vấn giám sát và các nhà thầu khắc phục khó khăn, đẩy nhanh tiến độ dự án. Sau khi có cơ chế bù giá gỡ khó cho những dự án đang triển khai, các bên đã nhanh chóng tính toán mức trượt giá theo quy định, báo cáo kịp thời Bộ GTVT để giảm bớt sức ép về tài chính cho các nhà thầu đẩy nhanh tiến độ.

Dự án tuyến tránh Pha Ðin được chia thành 13 gói thầu xây lắp (trong đó 12 gói thầu làm đường và một gói xây dựng nhà cung hạt), trong đó, gói thầu số 9 ở khu vực bản Háng Tàu, xã Tỏa Tình, huyện Tuần Giáo có điều kiện thi công phức tạp nhất so với toàn tuyến. Chiều dài chỉ 4 km, nhưng các đơn vị thi công phải làm tới 22 cống thoát nước các loại, hơn 6.000 m3 tường chắn và hai cầu bê-tông cốt thép dự ứng lực hình cánh cung dài 60 m, kinh phí hơn 60 tỷ đồng.

Thời điểm triển khai gói thầu, hàng trăm công nhân, kỹ sư đã ngày đêm bám tuyến mở đường. Kỹ sư Long kể: "Có bám trụ trên công trường Tây Bắc dài ngày mới thấu hiểu hết nỗi khó khăn khi triển khai dự án. Vào thời điểm mùa khô, bụi trên đường dày tới 30 - 50 cm, giẫm chân lên phồm phộp, mùa mưa thì xối xả, có lúc phải dừng thi công hàng tuần. Công nhân sinh hoạt rất vất vả, nhiều khi phải ăn cơm cá khô tới nửa tháng".

Ðến nay, quốc lộ 6 được nâng cấp, cải tạo đã được đưa vào sử dụng gần một năm. Tuyến đường mới đã giải quyết cơ bản các đoạn cua gấp khúc của đèo Sơn La, Pha Ðin, rút ngắn khoảng cách so với tuyến cũ hơn 10 km. Riêng tuyến tránh Pha Ðin, các đơn vị thi công đã đào đắp gần một triệu m3 đất đá, xây sáu cầu cạn nằm trong đường cong địa chất phức tạp. Ðây là tuyến đường đầu tiên ở Tây Bắc thảm bê-tông nhựa dày tới 12 cm, đoạn qua thị tứ, thị trấn đường mở rộng hơn, có vỉa hè hai bên, hệ thống đèn chiếu sáng, cây xanh và cống thoát nước,...

Một số chuyên gia ngành GTVT trước đó phản đối, nhưng sau khi "mục sở thị" đã đánh giá dự án rất cao, cả về chất lượng cũng như hiệu quả sử dụng. Sau khi có con đường, nhiều người dân từ các bản, làng xa xôi đã về lập nghiệp, dựng làng mới, có điều kiện mua sắm những vật dụng thiết yếu trong gia đình. Nhiều doanh nghiệp vận tải cũng nhanh chóng nắm bắt cơ hội mới, sắm xe khách giường nằm chất lượng cao chạy tuyến Hà Nội - Ðiện Biên. Chỉ sau một đêm ngủ trên xe, sáng dậy, hành khách đã có mặt tại Hà Nội.

Trên miền Tây Bắc, ngoài tuyến tránh Pha Ðin được xếp hạng "đặc biệt",  còn có thể kể đến nhiều công trình "kỷ lục, đặc biệt" do PMU 1 làm đại diện chủ đầu tư. Trong đó, hai cầu Pá Uôn và Hang Tôm đang giữ kỷ lục là cầu có trụ cao nhất Việt Nam (trụ cao gần 100 m). Cầu Pá Uôn trên quốc lộ 279 thuộc huyện Quỳnh Nhai (Sơn La) nằm trong tổng thể các công trình tránh ngập sau khi xây dựng thủy điện Sơn La. Khi thủy điện tích nước phát điện, cây cầu sẽ góp phần đắc lực phục vụ nhu cầu đi lại của người dân.

Cầu được thiết kế vĩnh cửu bằng bê-tông cốt thép dự ứng lực, dài hơn 1,2 km, trong đó cầu chính dài 918 m, mặt cầu rộng 9 m, tổng mức đầu tư (đã điều chỉnh) khoảng 745 tỷ đồng,... Dự án được Bộ Xây dựng đưa vào cấp đặc biệt do kết cấu trụ cầu có chiều cao lớn nhất, biện pháp thi công mới nhất, giá thành vào loại đắt nhất Việt Nam hiện nay và tiến độ thi công rất gấp rút.

Tháng 4 của năm 2010, cầu đã hoàn thành, thông xe đưa vào sử dụng, nhanh chóng xác lập vị trí quan trọng trong tuyến giao thông huyết mạch nối Sơn La với các tỉnh Tây Bắc như Lai Châu, Ðiện Biên, Lào Cai và Yên Bái. Còn cầu Hang Tôm (mới) nằm trên địa phận huyện Mường Lay (Lai Châu) đến nay cũng đã được hợp long, khánh thành. Một mai, cầu Hang Tôm (mới) cũng sẽ đóng vai trò trọng yếu trong tuyến giao thông huyết mạch, nối Ðiện Biên với Lai Châu.

Nơi "miền Tây Bắc núi vút ngàn trùng xa, núi cao đèo sâu" hôm nay đã hình thành những tuyến đường dù chưa phải to rộng như đồng bằng, nhưng đối với đồng bào vùng Tây Bắc, đó là ước mơ bao năm tháng. Những người thợ cầu đường đã xây nên huyền thoại mới, kéo gần miền đất vốn heo hút, xa ngái này về với ấm no.

Korean Air! - Theo Quang Hưng (Nhandan), internet

Quốc lộ 6 từ Hà Nội lên Tây Bắc dài hơn 500 km, nhiều đoạn uốn lượn như dải lụa quanh dãy núi trùng điệp. Cảnh sắc nơi đây luôn là niềm cảm hứng bất tận của nghệ sĩ nhiếp ảnh, sự háo hức khám phá, trải nghiệm cảm giác mạnh của những "phượt thủ" (du lịch bụi). Tuy nhiên, nó cũng là nỗi hãi hùng của các lái xe khách đường dài với triền miên núi cao, vực sâu hiểm trở, đầy bất trắc, nguy hiểm cận kề.

Họ thường đọc chệch quốc lộ 6 là "quốc lộ xấu", bởi nó đã rệu rã và xuống cấp trầm trọng. Hôm nay, những con đường, cây cầu mới mọc lên nơi miền Tây Bắc xa xôi, đã làm thay đổi đến ngỡ ngàng diện mạo của vùng đất còn nhiều khó khăn này.

Ðèo Pha Ðin được đọc chệch từ Phạ Ðin (tiếng Thái nghĩa là trời đất). Ðồng bào dân tộc Thái xa xưa coi nơi đây là chỗ tiếp giáp giữa trời và đất. Xưa kia, vì có sự tranh chấp ranh giới giữa hai tỉnh Sơn La và Lai Châu (cũ), người ta đã giải quyết bằng một cuộc đua ngựa. Từ hai phía đèo, cùng một lúc ngựa hai bên phi hướng về nhau. Nơi gặp gỡ sẽ là ranh giới. Ngựa Lai Châu phi nhanh hơn, nên phần đèo thuộc về Lai Châu (nay thuộc tỉnh Điện Biên) dài hơn phần đèo của Sơn La.

Ðèo Pha Ðin dài 32 km, uốn lượn trên những đỉnh núi đầy nắng gió thượng ngàn, một bên là vách núi dựng đứng, một bên là vực sâu thăm thẳm. Cánh "phượt" xếp Pha Ðin vào một trong "tứ đại đỉnh đèo" ở phía bắc, với tám khúc cua tay áo cực kỳ nguy hiểm, bán kính đường cong dưới 15 m, nhiều đoạn có độ dốc dọc rất lớn, kéo dài liên tục, từ 12% đến 15%, cục bộ có điểm tới 19%.

Không thể đếm xuể những khúc cua tay áo, chữ A, chữ Z, nhiều đoạn cua chỉ đủ cho một ô-tô đi qua. Cách đây gần chục năm, trong một chuyến công tác lên Tây Bắc, chiếc xe khách tôi đi đang gầm rú vượt dốc Pha Ðin, bỗng tiếng máy lịm dần rồi từ từ trượt xuống. Rất nhanh, anh lái xe bẻ lái, phần đuôi xe va mạnh vào sườn dốc phía trong. Hú vía, chỉ một chút nữa là cả chiếc xe đã rơi xuống vực. Mấy chục hành khách và cả lái xe, mặt mũi ai nấy đều tái dại. Sau "sự cố" đó, dù có mê mẩn với những cung đường Tây Bắc hùng vĩ đến đâu, nhưng mỗi lần lên đó công tác, tôi đành "nghiến răng" đi máy bay...

Nhiều năm về trước, do những vụ tai nạn thảm khốc liên tiếp xảy ra trên đèo Pha Ðin, các nhà khoa học, chuyên gia trong ngành GTVT đã khảo sát, nghiên cứu hướng tuyến mới của quốc lộ 6 tránh đèo Pha Ðin, tuy nhiên đành phải dừng lại do địa hình độ dốc lớn, địa chất phức tạp, dễ xảy ra sụt, trượt vào mùa mưa. Khi dự án này được phê duyệt, nhiều chuyên gia trong ngành đã phản đối vì cho rằng đây là việc làm không tưởng, thiếu tính khả thi.

Vậy mà hôm nay trở lại, tất cả đã thay đổi khiến tôi ngỡ ngàng. Sau năm năm xây dựng (2006 - 2009), dự án cải tạo, nâng cấp quốc lộ 6 đoạn Sơn La - Tuần Giáo, tổng mức đầu tư hơn 1.165 tỷ đồng từ nguồn vốn trái phiếu Chính phủ, do Ban quản lý dự án 1 (PMU 1, thuộc Bộ Giao thông vận tải) làm đại diện chủ đầu tư đã hoàn thành. Cung đường hiểm trở đã trở nên thuận tiện, nhanh chóng và an toàn hơn trước rất nhiều.

Tuyến đường dài 85 km, thiết kế theo tiêu chuẩn cấp 4 miền núi, mặt đường rộng 5,5 m, gia cố lề mỗi bên 0,5 m, bảo đảm cho xe chạy với tốc độ 40 km/giờ, ngoại trừ một số đoạn quá khó khăn mới châm chước vận tốc 25 km/giờ. Ðặc biệt, "điểm nhấn" của dự án chính là xây dựng tuyến tránh đèo Pha Ðin, bám theo sườn núi các đỉnh đèo phụ phía trái quốc lộ 6 cũ, độ cao khoảng 1.000 m, thấp hơn so với đèo 200 - 400 m. Anh lái xe vui miệng bảo, bây giờ đèo Pha Ðin có lẽ chỉ là cung đường khám phá dành cho những tay "phượt thủ" ưa thích mạo hiểm.

Ngồi trên ô-tô, cảm giác chênh chao, lắc giật đặc trưng của đèo Pha Ðin thuở nào hầu như biến mất. Chiều dài tuyến tránh hơn 11 km (ngắn hơn 2,3 km so với  tuyến cũ) và giảm số vụ tai nạn giao thông đi nhiều, thời gian chạy xe rút xuống chỉ còn một nửa so với trước đây. Khi chưa có tuyến tránh, đi từ Tuần Giáo đến đỉnh đèo thông thường mất khoảng từ 45 đến 60 phút, nay chỉ còn khoảng từ 20 đến 25 phút.

Nếu nhìn vẻ bề ngoài đẹp trai, thư sinh của kỹ sư Lương Văn Long, ít người nghĩ anh từng có "thâm niên" lăn lộn mấy năm trên công trường xây dựng tuyến tránh đèo Pha Ðin với cương vị Chủ nhiệm Ban quản lý dự án cải tạo, nâng cấp quốc lộ 6 thuộc PMU 1. Câu chuyện của anh ngược về thời điểm ba, bốn năm trước khi thực hiện dự án. Lúc ấy, ngành giao thông gần như "án binh bất động" sau "hiệu ứng" vụ việc tiêu cực tại PMU 18, cùng với tác động mạnh của "bão giá", hầu hết các loại nguyên, vật liệu cơ bản đều tăng gấp hai lần, thậm chí gấp ba lần.

Ðồng thời, trong hai năm 2007 và 2008, các tỉnh Tây Bắc bị ảnh hưởng nghiêm trọng của các trận lũ lớn, đã ảnh hưởng lớn đến tiến độ triển khai dự án, có lúc tưởng như bế tắc. Tuy nhiên, PMU 1 đã chủ động phối hợp chặt chẽ các cơ quan chức năng của Bộ GTVT, chỉ đạo tư vấn giám sát và các nhà thầu khắc phục khó khăn, đẩy nhanh tiến độ dự án. Sau khi có cơ chế bù giá gỡ khó cho những dự án đang triển khai, các bên đã nhanh chóng tính toán mức trượt giá theo quy định, báo cáo kịp thời Bộ GTVT để giảm bớt sức ép về tài chính cho các nhà thầu đẩy nhanh tiến độ.

Dự án tuyến tránh Pha Ðin được chia thành 13 gói thầu xây lắp (trong đó 12 gói thầu làm đường và một gói xây dựng nhà cung hạt), trong đó, gói thầu số 9 ở khu vực bản Háng Tàu, xã Tỏa Tình, huyện Tuần Giáo có điều kiện thi công phức tạp nhất so với toàn tuyến. Chiều dài chỉ 4 km, nhưng các đơn vị thi công phải làm tới 22 cống thoát nước các loại, hơn 6.000 m3 tường chắn và hai cầu bê-tông cốt thép dự ứng lực hình cánh cung dài 60 m, kinh phí hơn 60 tỷ đồng.

Thời điểm triển khai gói thầu, hàng trăm công nhân, kỹ sư đã ngày đêm bám tuyến mở đường. Kỹ sư Long kể: "Có bám trụ trên công trường Tây Bắc dài ngày mới thấu hiểu hết nỗi khó khăn khi triển khai dự án. Vào thời điểm mùa khô, bụi trên đường dày tới 30 - 50 cm, giẫm chân lên phồm phộp, mùa mưa thì xối xả, có lúc phải dừng thi công hàng tuần. Công nhân sinh hoạt rất vất vả, nhiều khi phải ăn cơm cá khô tới nửa tháng".

Ðến nay, quốc lộ 6 được nâng cấp, cải tạo đã được đưa vào sử dụng gần một năm. Tuyến đường mới đã giải quyết cơ bản các đoạn cua gấp khúc của đèo Sơn La, Pha Ðin, rút ngắn khoảng cách so với tuyến cũ hơn 10 km. Riêng tuyến tránh Pha Ðin, các đơn vị thi công đã đào đắp gần một triệu m3 đất đá, xây sáu cầu cạn nằm trong đường cong địa chất phức tạp. Ðây là tuyến đường đầu tiên ở Tây Bắc thảm bê-tông nhựa dày tới 12 cm, đoạn qua thị tứ, thị trấn đường mở rộng hơn, có vỉa hè hai bên, hệ thống đèn chiếu sáng, cây xanh và cống thoát nước,...

Một số chuyên gia ngành GTVT trước đó phản đối, nhưng sau khi "mục sở thị" đã đánh giá dự án rất cao, cả về chất lượng cũng như hiệu quả sử dụng. Sau khi có con đường, nhiều người dân từ các bản, làng xa xôi đã về lập nghiệp, dựng làng mới, có điều kiện mua sắm những vật dụng thiết yếu trong gia đình. Nhiều doanh nghiệp vận tải cũng nhanh chóng nắm bắt cơ hội mới, sắm xe khách giường nằm chất lượng cao chạy tuyến Hà Nội - Ðiện Biên. Chỉ sau một đêm ngủ trên xe, sáng dậy, hành khách đã có mặt tại Hà Nội.

Trên miền Tây Bắc, ngoài tuyến tránh Pha Ðin được xếp hạng "đặc biệt",  còn có thể kể đến nhiều công trình "kỷ lục, đặc biệt" do PMU 1 làm đại diện chủ đầu tư. Trong đó, hai cầu Pá Uôn và Hang Tôm đang giữ kỷ lục là cầu có trụ cao nhất Việt Nam (trụ cao gần 100 m). Cầu Pá Uôn trên quốc lộ 279 thuộc huyện Quỳnh Nhai (Sơn La) nằm trong tổng thể các công trình tránh ngập sau khi xây dựng thủy điện Sơn La. Khi thủy điện tích nước phát điện, cây cầu sẽ góp phần đắc lực phục vụ nhu cầu đi lại của người dân.

Cầu được thiết kế vĩnh cửu bằng bê-tông cốt thép dự ứng lực, dài hơn 1,2 km, trong đó cầu chính dài 918 m, mặt cầu rộng 9 m, tổng mức đầu tư (đã điều chỉnh) khoảng 745 tỷ đồng,... Dự án được Bộ Xây dựng đưa vào cấp đặc biệt do kết cấu trụ cầu có chiều cao lớn nhất, biện pháp thi công mới nhất, giá thành vào loại đắt nhất Việt Nam hiện nay và tiến độ thi công rất gấp rút.

Tháng 4 của năm 2010, cầu đã hoàn thành, thông xe đưa vào sử dụng, nhanh chóng xác lập vị trí quan trọng trong tuyến giao thông huyết mạch nối Sơn La với các tỉnh Tây Bắc như Lai Châu, Ðiện Biên, Lào Cai và Yên Bái. Còn cầu Hang Tôm (mới) nằm trên địa phận huyện Mường Lay (Lai Châu) đến nay cũng đã được hợp long, khánh thành. Một mai, cầu Hang Tôm (mới) cũng sẽ đóng vai trò trọng yếu trong tuyến giao thông huyết mạch, nối Ðiện Biên với Lai Châu.

Nơi "miền Tây Bắc núi vút ngàn trùng xa, núi cao đèo sâu" hôm nay đã hình thành những tuyến đường dù chưa phải to rộng như đồng bằng, nhưng đối với đồng bào vùng Tây Bắc, đó là ước mơ bao năm tháng. Những người thợ cầu đường đã xây nên huyền thoại mới, kéo gần miền đất vốn heo hút, xa ngái này về với ấm no.

Korean Air! - Theo Quang Hưng (Nhandan), internet

Tai nạn không thể thống kê hết, đường xói lở nghiêm trọng, trời nắng thì bụi trắng xóa, mưa ngập lún và lầy lội... là hành trình "ác mộng" đối với cánh tài xế chạy trên đường Quốc lộ 14 qua tỉnh Bình Phước. Đường xuống cấp, bụi mù mịt khi trời nắng, nước trắng đường khi mưa, tai nạn giao thông thảm khốc liên tiếp xảy ra...

< Rất nhiều ổ voi nên chiếc xe tải này phải lấn sang bên kia đường để đi. Tốc độ lưu thông chậm lại gây thiệt hại kinh tế rất lớn đối với các mặt hàng nông sản... cần đưa ra thị trường sớm.

Quốc lộ 14 là tuyến giao thông huyết mạch nối các tỉnh Tây Nguyên với các tỉnh Đông Nam bộ và TP HCM thuộc vùng kinh tế trọng điểm phía nam... dài thứ 2 cả nước sau Quốc lộ 1A, và lượng hàng hóa, xe lưu thông qua đây rất lớn.

< Chỉ cần một xe ô tô chạy qua, đoạn đường ngập trong bụi. Những chiếc xe đi phía sau phải giảm tốc độ để chờ lớp bụi mờ tan đi mới thấy đường đi tiếp. Còn xe máy khi gặp trường hợp này phải dừng lại, có khi chưa kịp dừng đã va phải ổ gà ổ voi và bị té ngã ra đường do lớp bụi quá dày làm hạn chế tầm nhìn.

Dự án nâng cấp, mở rộng Quốc lộ 14 đã được triển khai từ lâu nhưng tuyến đường từ Bình Phước đi Đắk Nông chậm thi công nên tạo nên những cái bẫy trên đường, là một thảm họa cho cánh lái xe chạy tuyến Đông Nam bộ đi Tây Nguyên theo Quốc lộ 14. Không thể thống kê hết được số vụ tai nạn đã xảy ra trên con đường này.

< Quốc lộ 14 là tuyến giao thông huyết mạch, nối các tỉnh Tây Nguyên với TP HCM và các tỉnh Đông Nam bộ. Lượng hàng vận chuyển qua đây rất lớn, chỉ kém Quốc lộ 1A. Cho nên xe tải nặng lưu thông ngày đêm trên đường này cũng không nhỏ, góp phần làm con đường thêm hư hại nghiêm trọng.

< Trời nắng là vậy, nhưng đến khi mưa, nước ngập làm mặt đường rất phẳng. Các lái xe khi qua đây không giảm tốc độ và đã có những tai nạn nghiêm trọng xảy ra.

Tài xế xe khách chạy tuyến TP HCM - Ban Mê Thuột, Nguyễn Văn Toàn cho biết: “Trời mưa mà chạy ban đêm là thế nào cũng gặp tai nạn xảy ra, con đường này trời mưa là nước lấp đầy các ổ voi, ổ gà, tài xế nào tưởng là đường phẳng chạy tốc độ nhanh là tai nạn ngay. Đường này chạy không quen lật xe là chuyện thường”. Thật vậy, chiếc xe khách đi rất chậm trên đoạn đường địa phận huyện Bù Đăng vì đường xấu và bụi mù mịt; rất may là trời không mưa.

< Những đống đá rải đường cứ im ỉm nằm chờ. Con đường đã đưa vào thi công rất lâu nhưng cho đến nay vẫn án binh bất động.

Theo Thanh tra Giao thông tỉnh Bình Phước, đoạn từ Thị xã Đồng Xoài đến cầu 38 (tỉnh Bình Phước), chủ đầu tư là Công ty cổ phần Đức Thành - Gia Lai. Các đoạn đang thi công không có rào chắn và đèn tín hiệu ban đêm từ Km 941. Rất nhiều đoạn xuất hiện nhiều ổ gà lớn làm ứ đọng nước. Mặc dù Thanh tra Giao thông đã nhắc nhở chủ đầu tư khắc phục nhiều lần, nhưng đến nay hiện trạng vẫn như ban đầu.

< Đường xấu nên chiếc xe tải này lấn vào làn đường của xe máy và để lại phía sau lớp bụi dày đặc. Chiếc xe máy đi phía sau phải tránh và lưu thông trái đường rất dễ gây tai nạn.

< Đá nhọn làm một chiếc xe nổ lốp ở lưng chừng dốc.

Đoạn từ cầu 38 đến Cây Chanh (giáp Đắk Nông), chủ đầu tư là Công ty cổ phần Đức Phú. Qua kiểm tra thực tế của Thanh tra giao thông Bình Phước, các đoạn đang thi công không có rào chắn và đèn tín hiệu ban đêm. Ngoài ra, tuyến đường thuộc huyện Bù Đăng có nhiều ổ gà lớn làm ứ đọng nước, gây nguy hiểm cho xe lưu thông.

< Con đường chỉ toàn đá dăm và bụi. Đường không còn sơn phân làn nên các xe lưu thông không tuân thủ luật giao thông mà chỉ tìm nơi ít xấu nhất để lưu thông.

Hiện tại, các công trình đang án binh bất động gây khó khăn cho các phương tiện lưu thông trên tuyến đường này.

< Thanh chắn đường không còn tác dụng.

Dự án nâng cấp, mở rộng Quốc lộ 14 từ thành phố Kon Tum (Kon Tum) đến thị xã Đồng Xoài (Bình Phước) có tổng chiều dài khoảng 660 km...

< Nước mưa đã làm con đường bị lở rất nghiêm trọng, phía dưới là vực sâu.

Đây là tuyến đường có ý nghĩa quan trọng trong việc phát triển kinh tế - xã hội, an ninh quốc phòng của khu vực Tây Nguyên...

< Cầu 38 - nơi thường xuyên xảy ra tai nạn thảm khốc.

Riêng đoạn Đồng Xoài - Cây Chanh có tổng chiều dài 75 km, tổng mức đầu tư gần 1.500 tỉ đồng, được đầu tư theo hình thức BOT, do Công ty CP Đức Thành - Gia Lai và Công ty CP Đức Phú làm chủ đầu tư. Dự kiến năm 2012 hoàn thành nhưng hiện tại, tuyến đường này vẫn trong vòng lẩn quẩn “nắng bụi, mưa lầy”.

< Chỉ cần một chút sơ sẩy của tài xế thì chiếc xe có thể bị trật bánh và nằm dưới vực.

Tại buổi làm việc giữa Đoàn Giám sát Quốc hội với lãnh đạo và ngành GTVT 4 tỉnh Đắk Lắk, Gia Lai, Đắk Nông, Kon Tum, vừa qua tại Gia Lai. Ông Trần Đức Khanh, Phó Ban Chỉ đạo Tây Nguyên cho biết: “Chính phủ có chủ trương ưu tiên cho các tỉnh Tây Nguyên nhưng việc nâng cấp Quốc lộ 14 lại thực hiện phương án BOT. Nhà thầu luôn muốn có lợi nhuận nên đương nhiên người dân phải chịu thiệt”.

< Qua kiểm tra thực tế của Thanh tra giao thông Bình Phước, rất nhiều đoạn đường thuộc huyện Bù Đăng có nhiều ổ gà lớn làm ứ đọng nước, gây nguy hiểm cho xe lưu thông. Đoạn Đồng Xoài (Bình Phước)- Cây Chanh (giáp Đắk Nông) có tổng chiều dài 75 km, tổng mức đầu tư gần 1.500 tỉ đồng, được đầu tư theo hình thức BOT, do Công ty CP Đức Thành-Gia Lai và Công ty CP Đức Phú làm chủ đầu tư. Dự kiến năm 2012 hoàn thành nhưng hiện tại, tuyến đường này vẫn trong vòng lẩn quẩn “nắng bụi, mưa lầy”.

Korean Air! - Theo Petrotimes

Tai nạn không thể thống kê hết, đường xói lở nghiêm trọng, trời nắng thì bụi trắng xóa, mưa ngập lún và lầy lội... là hành trình "ác mộng" đối với cánh tài xế chạy trên đường Quốc lộ 14 qua tỉnh Bình Phước. Đường xuống cấp, bụi mù mịt khi trời nắng, nước trắng đường khi mưa, tai nạn giao thông thảm khốc liên tiếp xảy ra...

< Rất nhiều ổ voi nên chiếc xe tải này phải lấn sang bên kia đường để đi. Tốc độ lưu thông chậm lại gây thiệt hại kinh tế rất lớn đối với các mặt hàng nông sản... cần đưa ra thị trường sớm.

Quốc lộ 14 là tuyến giao thông huyết mạch nối các tỉnh Tây Nguyên với các tỉnh Đông Nam bộ và TP HCM thuộc vùng kinh tế trọng điểm phía nam... dài thứ 2 cả nước sau Quốc lộ 1A, và lượng hàng hóa, xe lưu thông qua đây rất lớn.

< Chỉ cần một xe ô tô chạy qua, đoạn đường ngập trong bụi. Những chiếc xe đi phía sau phải giảm tốc độ để chờ lớp bụi mờ tan đi mới thấy đường đi tiếp. Còn xe máy khi gặp trường hợp này phải dừng lại, có khi chưa kịp dừng đã va phải ổ gà ổ voi và bị té ngã ra đường do lớp bụi quá dày làm hạn chế tầm nhìn.

Dự án nâng cấp, mở rộng Quốc lộ 14 đã được triển khai từ lâu nhưng tuyến đường từ Bình Phước đi Đắk Nông chậm thi công nên tạo nên những cái bẫy trên đường, là một thảm họa cho cánh lái xe chạy tuyến Đông Nam bộ đi Tây Nguyên theo Quốc lộ 14. Không thể thống kê hết được số vụ tai nạn đã xảy ra trên con đường này.

< Quốc lộ 14 là tuyến giao thông huyết mạch, nối các tỉnh Tây Nguyên với TP HCM và các tỉnh Đông Nam bộ. Lượng hàng vận chuyển qua đây rất lớn, chỉ kém Quốc lộ 1A. Cho nên xe tải nặng lưu thông ngày đêm trên đường này cũng không nhỏ, góp phần làm con đường thêm hư hại nghiêm trọng.

< Trời nắng là vậy, nhưng đến khi mưa, nước ngập làm mặt đường rất phẳng. Các lái xe khi qua đây không giảm tốc độ và đã có những tai nạn nghiêm trọng xảy ra.

Tài xế xe khách chạy tuyến TP HCM - Ban Mê Thuột, Nguyễn Văn Toàn cho biết: “Trời mưa mà chạy ban đêm là thế nào cũng gặp tai nạn xảy ra, con đường này trời mưa là nước lấp đầy các ổ voi, ổ gà, tài xế nào tưởng là đường phẳng chạy tốc độ nhanh là tai nạn ngay. Đường này chạy không quen lật xe là chuyện thường”. Thật vậy, chiếc xe khách đi rất chậm trên đoạn đường địa phận huyện Bù Đăng vì đường xấu và bụi mù mịt; rất may là trời không mưa.

< Những đống đá rải đường cứ im ỉm nằm chờ. Con đường đã đưa vào thi công rất lâu nhưng cho đến nay vẫn án binh bất động.

Theo Thanh tra Giao thông tỉnh Bình Phước, đoạn từ Thị xã Đồng Xoài đến cầu 38 (tỉnh Bình Phước), chủ đầu tư là Công ty cổ phần Đức Thành - Gia Lai. Các đoạn đang thi công không có rào chắn và đèn tín hiệu ban đêm từ Km 941. Rất nhiều đoạn xuất hiện nhiều ổ gà lớn làm ứ đọng nước. Mặc dù Thanh tra Giao thông đã nhắc nhở chủ đầu tư khắc phục nhiều lần, nhưng đến nay hiện trạng vẫn như ban đầu.

< Đường xấu nên chiếc xe tải này lấn vào làn đường của xe máy và để lại phía sau lớp bụi dày đặc. Chiếc xe máy đi phía sau phải tránh và lưu thông trái đường rất dễ gây tai nạn.

< Đá nhọn làm một chiếc xe nổ lốp ở lưng chừng dốc.

Đoạn từ cầu 38 đến Cây Chanh (giáp Đắk Nông), chủ đầu tư là Công ty cổ phần Đức Phú. Qua kiểm tra thực tế của Thanh tra giao thông Bình Phước, các đoạn đang thi công không có rào chắn và đèn tín hiệu ban đêm. Ngoài ra, tuyến đường thuộc huyện Bù Đăng có nhiều ổ gà lớn làm ứ đọng nước, gây nguy hiểm cho xe lưu thông.

< Con đường chỉ toàn đá dăm và bụi. Đường không còn sơn phân làn nên các xe lưu thông không tuân thủ luật giao thông mà chỉ tìm nơi ít xấu nhất để lưu thông.

Hiện tại, các công trình đang án binh bất động gây khó khăn cho các phương tiện lưu thông trên tuyến đường này.

< Thanh chắn đường không còn tác dụng.

Dự án nâng cấp, mở rộng Quốc lộ 14 từ thành phố Kon Tum (Kon Tum) đến thị xã Đồng Xoài (Bình Phước) có tổng chiều dài khoảng 660 km...

< Nước mưa đã làm con đường bị lở rất nghiêm trọng, phía dưới là vực sâu.

Đây là tuyến đường có ý nghĩa quan trọng trong việc phát triển kinh tế - xã hội, an ninh quốc phòng của khu vực Tây Nguyên...

< Cầu 38 - nơi thường xuyên xảy ra tai nạn thảm khốc.

Riêng đoạn Đồng Xoài - Cây Chanh có tổng chiều dài 75 km, tổng mức đầu tư gần 1.500 tỉ đồng, được đầu tư theo hình thức BOT, do Công ty CP Đức Thành - Gia Lai và Công ty CP Đức Phú làm chủ đầu tư. Dự kiến năm 2012 hoàn thành nhưng hiện tại, tuyến đường này vẫn trong vòng lẩn quẩn “nắng bụi, mưa lầy”.

< Chỉ cần một chút sơ sẩy của tài xế thì chiếc xe có thể bị trật bánh và nằm dưới vực.

Tại buổi làm việc giữa Đoàn Giám sát Quốc hội với lãnh đạo và ngành GTVT 4 tỉnh Đắk Lắk, Gia Lai, Đắk Nông, Kon Tum, vừa qua tại Gia Lai. Ông Trần Đức Khanh, Phó Ban Chỉ đạo Tây Nguyên cho biết: “Chính phủ có chủ trương ưu tiên cho các tỉnh Tây Nguyên nhưng việc nâng cấp Quốc lộ 14 lại thực hiện phương án BOT. Nhà thầu luôn muốn có lợi nhuận nên đương nhiên người dân phải chịu thiệt”.

< Qua kiểm tra thực tế của Thanh tra giao thông Bình Phước, rất nhiều đoạn đường thuộc huyện Bù Đăng có nhiều ổ gà lớn làm ứ đọng nước, gây nguy hiểm cho xe lưu thông. Đoạn Đồng Xoài (Bình Phước)- Cây Chanh (giáp Đắk Nông) có tổng chiều dài 75 km, tổng mức đầu tư gần 1.500 tỉ đồng, được đầu tư theo hình thức BOT, do Công ty CP Đức Thành-Gia Lai và Công ty CP Đức Phú làm chủ đầu tư. Dự kiến năm 2012 hoàn thành nhưng hiện tại, tuyến đường này vẫn trong vòng lẩn quẩn “nắng bụi, mưa lầy”.

Korean Air! - Theo Petrotimes

Cây cầu vừa được khai sinh giữa tháng 12 vừa rồi, Dã Viên là tên gọi tắt của “Dữ Dã Viên” (tức vườn Dữ Dã) một vườn ngự uyển đã được vua Tự Đức (1829-1883) cho xây dựng, đặt tên và cho khắc trên tấm bia đá ba chữ Hán “Dữ Dã Viên” vào năm Tự Đức thứ 21 (1868).

Gần cây cầu mới này về phía Bắc có di tích Đài Quan Tượng, phía Đông Bắc gần cửa Quảng Đức nên có thể nói là vị trí rất thuận lợi để thăm thú các điểm di tích nổi tiếng. Kết cấu cầu cũng khá độc đáo, cứ cách khoảng vài chục mét là vọng lâu mềm mại, cổ kính nhô ra thành cầu để người tản bộ có thể ghé nghỉ chân, ngắm dòng sông Hương thơ mộng.

Thú thực tôi thích lên cầu Dã Viên vào ban đêm hơn. Từ đây có thể thấy cầu Trường Tiền xa xa kiêu hãnh, soi bóng trên dòng Hương thơ mộng. Cầu Dã Viên ban đêm vắng xe cộ, chỉ có những nhóm bạn, khách du lịch tản bộ ngắm dòng Hương.

Đêm, nhiều bạn trẻ tận dụng luôn vỉa hè rộng trên cầu Dã Viên để câu cá. Tôi thấy khá thú vị với độ cao như vậy thì khi cá cắn câu làm sao biết? Anh Dũng - người câu cá trên cầu cho biết, mỗi cần câu đều được gắn chuông, khi cá cắn câu lập tức chuông kêu. Cá câu được thường là cá chép, to cỡ bàn tay…
Tranh thủ lúc chờ cá cắn câu, tôi và nhóm câu của anh Dũng nhâm nhi lon bia với mực nướng.

< Câu cá trên cầu Dã Viên.

Trong cái lạnh se se cuối năm mà được mời mực nướng thơm thơm chấm tương ớt là hợp lắm. Câu chuyện cứ thế gieo vần.

Thi thoảng chuông  kêu, anh Dũng lại nhẹ nhàng vớ cái cần quay dứt khoát để kéo cá. Anh Dũng bảo, các nhóm câu cá trên cầu Dã Viên mới bùng phát mạnh từ khoảng tháng 9, tháng 10 năm ngoái khi cầu vừa được khánh thành. Độ này rét nhiều nên khá vắng, chứ dạo trước đông kín thành cầu. Nói là câu cá nhưng thực ra chỉ là cái cớ để anh em gặp nhau hàn huyên là chính.

< Vọng lâu của cầu Dã Viên là một trong các điểm nhấn lạ so với nhiều cầu đường bộ trên toàn quốc hiện nay, đồng thời là nơi che mưa nắng cho khách bộ hành, cũng là nơi cực kỳ lý tưởng để ngắm cảnh, hóng gió hay chụp ảnh sông Hương thơ mộng.

Quãng qua 12h đêm, các nhóm câu cá thưa dần, cầu vắng hơn, thi thoảng mới thấy ánh đèn xe vội vã. Nhóm câu của tôi cũng lục đục thu dọn đồ nghề sau khi đã câu được chục con cá chép. Trước khi rời đi, anh Dũng và nhóm bạn không quên thu dọn hết những thứ rác thải bỏ gọn vào thùng rác.

Đến Huế để thưởng lãm cảnh đẹp, những di tích lịch sử nổi tiếng. Ai muốn phiêu lưu khám phá Huế về đêm có thể thuê xích lô với giá khá rẻ để dạo một vòng thưởng thức bún bò, móng giò và nhiều món ăn đặc trưng khác. Nhưng với tôi, câu cá đêm trên cầu Dã Viên như một trải nghiệm mới, thật thú vị.

Korean Air! - Theo Bách Hội (ANTĐ), internet

Cây cầu vừa được khai sinh giữa tháng 12 vừa rồi, Dã Viên là tên gọi tắt của “Dữ Dã Viên” (tức vườn Dữ Dã) một vườn ngự uyển đã được vua Tự Đức (1829-1883) cho xây dựng, đặt tên và cho khắc trên tấm bia đá ba chữ Hán “Dữ Dã Viên” vào năm Tự Đức thứ 21 (1868).

Gần cây cầu mới này về phía Bắc có di tích Đài Quan Tượng, phía Đông Bắc gần cửa Quảng Đức nên có thể nói là vị trí rất thuận lợi để thăm thú các điểm di tích nổi tiếng. Kết cấu cầu cũng khá độc đáo, cứ cách khoảng vài chục mét là vọng lâu mềm mại, cổ kính nhô ra thành cầu để người tản bộ có thể ghé nghỉ chân, ngắm dòng sông Hương thơ mộng.

Thú thực tôi thích lên cầu Dã Viên vào ban đêm hơn. Từ đây có thể thấy cầu Trường Tiền xa xa kiêu hãnh, soi bóng trên dòng Hương thơ mộng. Cầu Dã Viên ban đêm vắng xe cộ, chỉ có những nhóm bạn, khách du lịch tản bộ ngắm dòng Hương.

Đêm, nhiều bạn trẻ tận dụng luôn vỉa hè rộng trên cầu Dã Viên để câu cá. Tôi thấy khá thú vị với độ cao như vậy thì khi cá cắn câu làm sao biết? Anh Dũng - người câu cá trên cầu cho biết, mỗi cần câu đều được gắn chuông, khi cá cắn câu lập tức chuông kêu. Cá câu được thường là cá chép, to cỡ bàn tay…
Tranh thủ lúc chờ cá cắn câu, tôi và nhóm câu của anh Dũng nhâm nhi lon bia với mực nướng.

< Câu cá trên cầu Dã Viên.

Trong cái lạnh se se cuối năm mà được mời mực nướng thơm thơm chấm tương ớt là hợp lắm. Câu chuyện cứ thế gieo vần.

Thi thoảng chuông  kêu, anh Dũng lại nhẹ nhàng vớ cái cần quay dứt khoát để kéo cá. Anh Dũng bảo, các nhóm câu cá trên cầu Dã Viên mới bùng phát mạnh từ khoảng tháng 9, tháng 10 năm ngoái khi cầu vừa được khánh thành. Độ này rét nhiều nên khá vắng, chứ dạo trước đông kín thành cầu. Nói là câu cá nhưng thực ra chỉ là cái cớ để anh em gặp nhau hàn huyên là chính.

< Vọng lâu của cầu Dã Viên là một trong các điểm nhấn lạ so với nhiều cầu đường bộ trên toàn quốc hiện nay, đồng thời là nơi che mưa nắng cho khách bộ hành, cũng là nơi cực kỳ lý tưởng để ngắm cảnh, hóng gió hay chụp ảnh sông Hương thơ mộng.

Quãng qua 12h đêm, các nhóm câu cá thưa dần, cầu vắng hơn, thi thoảng mới thấy ánh đèn xe vội vã. Nhóm câu của tôi cũng lục đục thu dọn đồ nghề sau khi đã câu được chục con cá chép. Trước khi rời đi, anh Dũng và nhóm bạn không quên thu dọn hết những thứ rác thải bỏ gọn vào thùng rác.

Đến Huế để thưởng lãm cảnh đẹp, những di tích lịch sử nổi tiếng. Ai muốn phiêu lưu khám phá Huế về đêm có thể thuê xích lô với giá khá rẻ để dạo một vòng thưởng thức bún bò, móng giò và nhiều món ăn đặc trưng khác. Nhưng với tôi, câu cá đêm trên cầu Dã Viên như một trải nghiệm mới, thật thú vị.

Korean Air! - Theo Bách Hội (ANTĐ), internet

Cung đường lên Sốp Cộp (Sơn La), nơi thượng nguồn sông Mã dù đã được nâng cấp nhưng vẫn còn muôn vàn gian khó. Vậy mà, đều đặn mỗi tháng, hàng chục chuyến xe téc cồng kềnh vẫn chở xăng dầu vẫn miệt mài băng đèo, lội suối, ngược núi đến với vùng cao, góp phần thúc đẩy kinh tế, thay đổi diện mạo một huyện nghèo…

Kỵ sỹ đường trường

Với mong muốn tìm hiểu thực tế việc vận chuyển xăng dầu lên vùng cao, chúng tôi đã theo xe tec của Công ty cổ phần Vận tải và dịch vụ Petrolimex Hà Tây (PTS Hà Tây) từ Hà Nội lên Sốp Cộp. Tất cả những chuyến hàng này đều bắt nguồn từ Kho xăng dầu Đỗ Xá thuộc Công ty Xăng dầu Hà Sơn Bình (Petrolimex Hà Sơn Bình).

Dù đã hình dung những chiếc xe téc chở xăng dầu qua những thước phim tư liệu cũng như nhìn thấy trên các tuyến đường giao thông nhưng chúng tôi không khỏi ngỡ ngàng khi lọt thỏm trong cabin của chiếc xe hơn ba chục tấn. Cảm giác ban đầu, xe như những con “chiến mã” khổng lồ và mỗi lái xe phải điều khiển khéo léo như người kỵ sỹ.

< Từ sáng sớm nhận xăng dầu tại kho Đỗ Xá.

Từ mờ sáng, đoàn xe 3 chiếc nặng nề xuất phát từ kho Đỗ Xá đi lên Sơn La, tới Sốp Cộp, và điều bất ngờ nhất đến từ 3 “kỵ sỹ”. “Anh cả” Bùi Quốc Hùng, nhiều kinh nghiệm nhất mới qua tuổi 40, tuổi đang ở độ chín bên vô lăng. Còn lại, 2 lái xe chính trong đoàn cũng như 2 lái phụ đều ở độ tuổi 8X. Lái chính Phạm Huy Toàn, Nguyễn Văn Lâm đều còn rất trẻ nhưng đã có nhiều năm kinh nghiệm chạy tuyến đường này. Toàn cho biết, tuyến xe téc chạy lên Sốp Cộp vất vả, gian khó có nhiều đèo, đường quang co, gấp khúc, khả năng xảy ra tai nạn rất cao nếu tay lái không “cứng”. Vì thế hầu như trên cung đường này chỉ nhìn thấy xe téc chở xăng dầu có chữ P (xe của Petrolimex).

< Kiểm tra, niêm phong kẹp chì qua cổng kho.

Đèo Thung Khe nằm trên quốc lộ 6, thuộc huyện Mai Châu, Hòa Bình, cao khoảng 1.000m so với mực nước biển, có lẽ là con đèo đầu tiên thử thách tay lái của dân xe téc ngược Sơn La. Sau Thung Khe lại đến đèo Chiềng Đông, Chiềng Pấc nổi tiếng với những đường cua quanh co, đường cứ ôm núi chạy dài, sương mù giăng kín.

Từ Hà Nội lên Sơn La, thời tiết mùa đông là nỗi lo nhiều nhất cho cánh tài xế. Sương mù dày đặc, khoảng cách nhìn chỉ vài mét, những chiếc xe téc cứ bám lấy nhau mà căn, dò đường. Một chút sơ sảy là bị trả giá bằng cả tính mạng. Bên cạnh đó, theo anh Phạm Huy Toàn, suơng mù rồi cũng tan, bởi xe vẫn chạy được, chứ không phải dừng lại do đá sạt lở. Trong một chuyến xe hồi đầu năm, do núi bị sạt lở, xe to không vượt qua được, anh Toàn đã phải nằm lại cùng xe cả tuần lễ.


< Núi cao, vực sâu (đoạn đèo Thung Khe, Mai Châu, Hòa Bình), ảnh là lái xe Bùi Quốc Hùng.

Qua tìm hiểu, phần lớn  lái xe cung đường này là người ở Mộc Châu, Yên Châu (Sơn La) thạo địa hình đèo núi, hiểu được từng điểm, từng nơi, từng con người nơi chuyến xe đi qua. Họ chẳng mấy khi được ở nhà. Hầu hết thời gian gắn bó với xe. Ngay như anh Phạm Huy Toàn, dù vợ vừa mới sinh con được mấy tháng nhưng mỗi lần chạy xe lên Sốp Cộp, chỉ tranh thủ lúc bữa cơm nghỉ chân tại huyện Yên Châu mới chạy vội về thăm vợ con.

Còn những người như anh Bùi Quốc Hùng, có khi cả tuần, cả tháng mới gặp mặt vợ con được một lát. Những lần hiếm hoi về bên gia đình là cả đêm trằn trọc không ngủ vì đã quen ngủ trên cabin.

Đèo cao, suối sâu ta cùng vượt


< Dò đường và đo độ sâu trước khi xe qua suối Pú Khua.

Huyện Sốp Cộp được thành lập năm 2004, là xã thuộc vùng 3: một trong số hơn 60 huyện nghèo nhất nước. Tháng 11/2009, Chi nhánh Xăng dầu Sơn La khai trương cửa hàng tại huyện Sốp Cộp, những “kỵ sỹ” sau những chuyến đầu bỡ ngỡ đã dần quen với cung đường nơi đây. Sau đó, chuyến hàng xăng dầu của Petrolimex cứ đều đặn chuyển lên điểm cao gần 1.000m so với mặt nước biển.

Hành trình luôn thấm đẫm giọt mồ hôi của người tài xế. Từ ngã ba Mai Sơn- cửa ngõ phía nam thành phố Sơn La, ngược hướng tây bắc hơn 100 km đến thị trấn huyện Sông Mã đã vất vả nhưng chưa phải đã hết. Tiếp là 30 km đường đèo vòng vo, ngoằn ngoèo nữa mới đến được Sốp Cộp. Con đường này mới hoàn thành vài năm gần đây nên còn đỡ khó, chứ trước đó toàn "ổ trâu, ổ gà".

Điều này đã được anh Hùng dẫn chứng, khoảng hơn 4 năm trước, đường lên huyện Sốp Cộp là đường cấp phối sấp ngửa ổ trâu, ổ voi. Xe ô tô chỉ chạy được vào mùa khô, nhưng phải là xe U-oát dã chiến nhà binh, hoặc xe tải ba cầu. Mùa mưa thì chỉ có một cách duy nhất là đi bộ vì phải vượt ngầm qua 19 con suối. Sau đó, đoạn đường này đã có thêm phương tiện xe ôm, nhưng “ôm” một chiếc xe Win từ ngã ba xã Chiềng Khương (huyện Sông Mã) lên Sốp Cộp mất đúng nửa tháng lương người tài xế. Đi lại vất vả nên trước khi có Cửa hàng Xăng dầu Petrolimex, không doanh nghiệp đầu mối xăng dầu nào kinh doanh tại đây.


< Phụ xe Quảng Văn Bình dẫn đường cho xe tec của Phạm Huy Toàn (PTS Hà Tây) vượt suối.

Thực tế, trong chuyến đi lần này, những chiếc xe téc đã phải vượt qua những cung đường hết sức khó khăn. Hầu hết xe téc chở xăng dầu “đổ đèo” đều chạy với tốc độ vừa phải, thậm chí tốc độ chỉ hơn 10km/h. Quan trọng hơn cả, người tài xế tâm phải “tĩnh”, không nóng vội mới có thể xử lý tình huống. Bởi khi những con “chiến mã” dài hàng chục mét, nặng 40 - 50 tấn, uốn lượn trên những đường đèo nhỏ hẹp thì không biết điều gì xảy ra.
Đặc biệt, 3 con suối mà xe vượt qua là Pú Khua, Nậm Ca và Nậm Lạnh. Vắt qua suối là những chiếc cầu cỡ nhỏ, trong khi xe téc, bé cũng  30 tấn, băng qua suối là chuyện “thường ngày ở huyện”.

Vào mùa này, đập thủy điện xả nước nên suối dâng cao. Khi chúng tôi đến suối Pú Khua, nước ngập cả mét, lái phụ của xe téc phải nhảy xuống dò từng bước qua suối để dẫn đường cho xe. Nước ngập sâu nên lái xe phải tháo cả cánh quạt làm mát động cơ để xe vượt qua dòng nước chảy xối xả. Vì nếu quạt mà dính nước là coi như đi tong, xe sẽ không thể chạy tiếp.


< Vượt qua dòng thác lũ.

Vượt qua dòng thác lũ ấy, người kỵ sỹ trẻ nhất (anh Toàn) mới thở phào và dừng lại lắp quạt trả vào động cơ.  “Lúc vượt, xe mà vấp phải hòn đá hộc, sẽ bị lộn nhào. Lúc đó, hậu quả khó lường”. Ấy vậy mà đến suối Nậm Ca, Nậm Lạnh xe vẫn phải tiếp tục vượt qua ngầm lần thứ hai, thứ ba. Dưới ngầm rải những đá hộc lổn nhổn nên xe rất đi.

Chia sẻ với chúng tôi, anh Hoàng Đông Dậu- Phó Giám đốc Chi nhánh Sơn La, Công ty Xăng dầu Hà Sơn Bình- cho biết, nếu nước chảy xiết hơn chút nữa, xe téc chỉ có cách đứng bên này suối. Công ty sẽ chủ động chuyển từng thùng phuy 1,5 m3 sang bờ bên kia. Sau đó, thuê xe tải nhẹ vận chuyển qua cầu. Phương pháp vận chuyển này tuy tốn kém, nhưng do Petrolimex là đơn vị kinh doanh xăng dầu duy nhất trên địa bàn, nên không thể để nguồn cung xăng dầu đứt đoạn.

< Nụ cười sau khi vượt thác thành công của lái xe Phạm Huy Toàn.

Hiện nay, cửa hàng xăng dầu của Petrolimex tại huyện Sốp Cộp được biết đến như một “địa chỉ đỏ” trong kinh doanh. Những chuyến hàng đều đặn cùng sự nhiệt tình, chu đáo và chân thành của cán bộ, nhân viên đã dành được tình cảm yêu mến của bà con dân tộc.

Đổi thay nơi thượng nguồn sông Mã

Đỉnh Cang Kéo là nơi đầu nguồn khởi dòng để làm nên cái tên Sốp Cộp. Ba dòng Nậm Lạnh, Nậm Ca, Nậm Công uốn lượn vào lòng núi đồi rồi  hợp lại và mang cái tên lục khục như đá dưới lòng suối bị nước xô va vào nhau- Sốp Cộp.

Sốp Cộp là nơi sinh sống của các dân tộc như Thái, Mông, Kinh, Lào, Khơ Mú, Lào... trong đó dân tộc Thái chiếm khoảng 66%... Cả tỉnh Sơn La có 250 km đường biên tiếp giáp với Lào thì Sốp Cộp đã có hơn 120 km đường biên. Kinh tế chủ yếu là sản xuất nông, lâm nghiệp. Đây là “điểm nóng” ma túy từ Lào sang.

< Sau 1 ngày rưỡi, xe téc vượt 438 km đường đèo đến Sốp Cộp.

Đối với mặt hàng xăng dầu kinh doanh trên địa bàn, trước đây chủ yếu là các điểm bán lẻ tự phát. Xăng dầu được chứa trong can nhựa, khách có nhu cầu thì sang chiết. “Cao cấp” hơn thì cũng chỉ có bình bơm tay. Giá xăng dầu bao giờ cũng cao hơn giá thị trường từ 4.000- 5.000 đồng/lít. Sau đó có một cửa hàng xăng dầu quân đội nhưng kinh doanh lỗ mãi họ cũng rút lui.

Có lúc, do không đủ nguồn cung, xăng dầu khan hiếm dẫn đến việc “cháy hàng”. Khi đó, cả 8 xã của huyện Sốp Cộp lại rơi vào tình trạng thiếu xăng dầu. Các mặt hàng phục vụ cho nhu cầu thiết yếu vì thế cũng tăng theo dẫn đến đời sống người dân vốn đã khó khăn lại càng khó khăn hơn… Cũng từ đây, người dân thường có thói quen tích trữ xăng dầu trong nhà để dùng dần. Do không được trang bị các phương tiện phòng cháy chữa cháy nên nguy cơ cháy nổ cao.

Khó khăn quá, UBND huyện Sốp Cộp năm lần bẩy lượt đề nghị Sở Công Thương kêu gọi đầu tư xây dựng cửa hàng xăng dầu nhà nước cho huyện. Vì nhiệm vụ chính trị, phục vụ nhu cầu cho miền núi, cuối cùng chỉ có Petrolimex "đặt chân" tới.

< Cửa hàng xăng dầu Petrolimex Sốp Cộp (thuộc Chi nhánh Xăng dầu Sơn La) phục vụ người dân.

Từ năm 2009, sự xuất hiện của Cửa hàng Xăng dầu Petrolimex Sốp Cộp đã đem lại những tín hiệu tích cực trong hoạt động sản xuất kinh doanh của một huyện nghèo. Có xăng dầu, bà con đã dần bỏ thói quen sử dụng sức kéo trâu, bò, chuyển sang máy nông nghiệp có hiệu quả. Phương tiện vận tải phục vụ sinh hoạt, kinh doanh được sử dụng nhiều hơn, giảm chi phí sản phẩm đầu ra, khuyến khích tiêu dùng… Nhờ phát triển kinh tế, Sốp Cộp đã dần mọc lên những ngôi nhà khang trang, thay thế cho những ngôi nhà tạm trước kia. Các hộ nghèo, theo như lời ông Phạm Văn Chung, hiện nay đã giảm khoảng 10% so với năm 2010.

Anh Tòng Văn Búng, xã Sốp Cộp- chủ cơ sở xay xát thóc gạo- cho biết, trước đây, mỗi khi hết dầu, tôi phải đi hàng giờ xuống huyện Sông Mã mua, chi phí đi lại rất tốn kém. Nay, được mua dầu gần hơn, giá Nhà nước, công xay xát cũng vì thế mà giảm. Gia đình chị Lò Bun Mây, xã Mường Và vừa mua chiếc xe máy mới để phục vụ việc làm nương rẫy, mua thức ăn gia súc. Với chị Mây, đi xe máy cách đây 3 năm dường như là điều xa xỉ. Bởi nếu có dành dụm được tiền mua xe thì chưa chắc có tiền đổ xăng do đắt và hiếm.

< Lái xe PTS Hà Tây (từ trái qua phải) Bùi Quốc Hùng, Phạm Huy Toàn và Nguyễn Văn Lâm hoàn thành nhiệm vụ và sẵn sàng cho một hành trình mới.

Nhìn chung, việc kinh doanh xăng dầu tại Sốp Cộp cũng như Sơn La nói riêng hầu như không có lãi, thậm chí là lỗ. Kinh doanh xăng dầu ở miền núi càng bán nhiều càng lỗ, vì tất cả chi phí định mức chỉ 600 đồng/lít xăng dầu, nhưng riêng cước vận tải ở Sơn La trung bình đã 850 đồng/lít. Trước khi có sự xuất hiện của Petrolimex tại Sốp Cộp, không doanh nghiệp kinh doanh xăng dầu nào “trụ” lại được ở đây bởi vận chuyển khó khăn, chi phí cao.

Thế nhưng, với vị trí của mình, Petrolimex không chỉ thực hiện nhiệm vụ kinh doanh thuần túy mà còn rất có ý thức trong việc thực hiện nhiệm vụ chính trị của một doanh nghiệp nhà nước là đáp ứng nhu cầu xăng dầu cho bà con dân tộc. Đó là lý do chính mà đến nay, thương hiệu Petrolimex đã trở nên thân thuộc với vùng cao.

Korean Air! - Trích báo Công Thương

Cung đường lên Sốp Cộp (Sơn La), nơi thượng nguồn sông Mã dù đã được nâng cấp nhưng vẫn còn muôn vàn gian khó. Vậy mà, đều đặn mỗi tháng, hàng chục chuyến xe téc cồng kềnh vẫn chở xăng dầu vẫn miệt mài băng đèo, lội suối, ngược núi đến với vùng cao, góp phần thúc đẩy kinh tế, thay đổi diện mạo một huyện nghèo…

Kỵ sỹ đường trường

Với mong muốn tìm hiểu thực tế việc vận chuyển xăng dầu lên vùng cao, chúng tôi đã theo xe tec của Công ty cổ phần Vận tải và dịch vụ Petrolimex Hà Tây (PTS Hà Tây) từ Hà Nội lên Sốp Cộp. Tất cả những chuyến hàng này đều bắt nguồn từ Kho xăng dầu Đỗ Xá thuộc Công ty Xăng dầu Hà Sơn Bình (Petrolimex Hà Sơn Bình).

Dù đã hình dung những chiếc xe téc chở xăng dầu qua những thước phim tư liệu cũng như nhìn thấy trên các tuyến đường giao thông nhưng chúng tôi không khỏi ngỡ ngàng khi lọt thỏm trong cabin của chiếc xe hơn ba chục tấn. Cảm giác ban đầu, xe như những con “chiến mã” khổng lồ và mỗi lái xe phải điều khiển khéo léo như người kỵ sỹ.

< Từ sáng sớm nhận xăng dầu tại kho Đỗ Xá.

Từ mờ sáng, đoàn xe 3 chiếc nặng nề xuất phát từ kho Đỗ Xá đi lên Sơn La, tới Sốp Cộp, và điều bất ngờ nhất đến từ 3 “kỵ sỹ”. “Anh cả” Bùi Quốc Hùng, nhiều kinh nghiệm nhất mới qua tuổi 40, tuổi đang ở độ chín bên vô lăng. Còn lại, 2 lái xe chính trong đoàn cũng như 2 lái phụ đều ở độ tuổi 8X. Lái chính Phạm Huy Toàn, Nguyễn Văn Lâm đều còn rất trẻ nhưng đã có nhiều năm kinh nghiệm chạy tuyến đường này. Toàn cho biết, tuyến xe téc chạy lên Sốp Cộp vất vả, gian khó có nhiều đèo, đường quang co, gấp khúc, khả năng xảy ra tai nạn rất cao nếu tay lái không “cứng”. Vì thế hầu như trên cung đường này chỉ nhìn thấy xe téc chở xăng dầu có chữ P (xe của Petrolimex).

< Kiểm tra, niêm phong kẹp chì qua cổng kho.

Đèo Thung Khe nằm trên quốc lộ 6, thuộc huyện Mai Châu, Hòa Bình, cao khoảng 1.000m so với mực nước biển, có lẽ là con đèo đầu tiên thử thách tay lái của dân xe téc ngược Sơn La. Sau Thung Khe lại đến đèo Chiềng Đông, Chiềng Pấc nổi tiếng với những đường cua quanh co, đường cứ ôm núi chạy dài, sương mù giăng kín.

Từ Hà Nội lên Sơn La, thời tiết mùa đông là nỗi lo nhiều nhất cho cánh tài xế. Sương mù dày đặc, khoảng cách nhìn chỉ vài mét, những chiếc xe téc cứ bám lấy nhau mà căn, dò đường. Một chút sơ sảy là bị trả giá bằng cả tính mạng. Bên cạnh đó, theo anh Phạm Huy Toàn, suơng mù rồi cũng tan, bởi xe vẫn chạy được, chứ không phải dừng lại do đá sạt lở. Trong một chuyến xe hồi đầu năm, do núi bị sạt lở, xe to không vượt qua được, anh Toàn đã phải nằm lại cùng xe cả tuần lễ.


< Núi cao, vực sâu (đoạn đèo Thung Khe, Mai Châu, Hòa Bình), ảnh là lái xe Bùi Quốc Hùng.

Qua tìm hiểu, phần lớn  lái xe cung đường này là người ở Mộc Châu, Yên Châu (Sơn La) thạo địa hình đèo núi, hiểu được từng điểm, từng nơi, từng con người nơi chuyến xe đi qua. Họ chẳng mấy khi được ở nhà. Hầu hết thời gian gắn bó với xe. Ngay như anh Phạm Huy Toàn, dù vợ vừa mới sinh con được mấy tháng nhưng mỗi lần chạy xe lên Sốp Cộp, chỉ tranh thủ lúc bữa cơm nghỉ chân tại huyện Yên Châu mới chạy vội về thăm vợ con.

Còn những người như anh Bùi Quốc Hùng, có khi cả tuần, cả tháng mới gặp mặt vợ con được một lát. Những lần hiếm hoi về bên gia đình là cả đêm trằn trọc không ngủ vì đã quen ngủ trên cabin.

Đèo cao, suối sâu ta cùng vượt


< Dò đường và đo độ sâu trước khi xe qua suối Pú Khua.

Huyện Sốp Cộp được thành lập năm 2004, là xã thuộc vùng 3: một trong số hơn 60 huyện nghèo nhất nước. Tháng 11/2009, Chi nhánh Xăng dầu Sơn La khai trương cửa hàng tại huyện Sốp Cộp, những “kỵ sỹ” sau những chuyến đầu bỡ ngỡ đã dần quen với cung đường nơi đây. Sau đó, chuyến hàng xăng dầu của Petrolimex cứ đều đặn chuyển lên điểm cao gần 1.000m so với mặt nước biển.

Hành trình luôn thấm đẫm giọt mồ hôi của người tài xế. Từ ngã ba Mai Sơn- cửa ngõ phía nam thành phố Sơn La, ngược hướng tây bắc hơn 100 km đến thị trấn huyện Sông Mã đã vất vả nhưng chưa phải đã hết. Tiếp là 30 km đường đèo vòng vo, ngoằn ngoèo nữa mới đến được Sốp Cộp. Con đường này mới hoàn thành vài năm gần đây nên còn đỡ khó, chứ trước đó toàn "ổ trâu, ổ gà".

Điều này đã được anh Hùng dẫn chứng, khoảng hơn 4 năm trước, đường lên huyện Sốp Cộp là đường cấp phối sấp ngửa ổ trâu, ổ voi. Xe ô tô chỉ chạy được vào mùa khô, nhưng phải là xe U-oát dã chiến nhà binh, hoặc xe tải ba cầu. Mùa mưa thì chỉ có một cách duy nhất là đi bộ vì phải vượt ngầm qua 19 con suối. Sau đó, đoạn đường này đã có thêm phương tiện xe ôm, nhưng “ôm” một chiếc xe Win từ ngã ba xã Chiềng Khương (huyện Sông Mã) lên Sốp Cộp mất đúng nửa tháng lương người tài xế. Đi lại vất vả nên trước khi có Cửa hàng Xăng dầu Petrolimex, không doanh nghiệp đầu mối xăng dầu nào kinh doanh tại đây.


< Phụ xe Quảng Văn Bình dẫn đường cho xe tec của Phạm Huy Toàn (PTS Hà Tây) vượt suối.

Thực tế, trong chuyến đi lần này, những chiếc xe téc đã phải vượt qua những cung đường hết sức khó khăn. Hầu hết xe téc chở xăng dầu “đổ đèo” đều chạy với tốc độ vừa phải, thậm chí tốc độ chỉ hơn 10km/h. Quan trọng hơn cả, người tài xế tâm phải “tĩnh”, không nóng vội mới có thể xử lý tình huống. Bởi khi những con “chiến mã” dài hàng chục mét, nặng 40 - 50 tấn, uốn lượn trên những đường đèo nhỏ hẹp thì không biết điều gì xảy ra.
Đặc biệt, 3 con suối mà xe vượt qua là Pú Khua, Nậm Ca và Nậm Lạnh. Vắt qua suối là những chiếc cầu cỡ nhỏ, trong khi xe téc, bé cũng  30 tấn, băng qua suối là chuyện “thường ngày ở huyện”.

Vào mùa này, đập thủy điện xả nước nên suối dâng cao. Khi chúng tôi đến suối Pú Khua, nước ngập cả mét, lái phụ của xe téc phải nhảy xuống dò từng bước qua suối để dẫn đường cho xe. Nước ngập sâu nên lái xe phải tháo cả cánh quạt làm mát động cơ để xe vượt qua dòng nước chảy xối xả. Vì nếu quạt mà dính nước là coi như đi tong, xe sẽ không thể chạy tiếp.


< Vượt qua dòng thác lũ.

Vượt qua dòng thác lũ ấy, người kỵ sỹ trẻ nhất (anh Toàn) mới thở phào và dừng lại lắp quạt trả vào động cơ.  “Lúc vượt, xe mà vấp phải hòn đá hộc, sẽ bị lộn nhào. Lúc đó, hậu quả khó lường”. Ấy vậy mà đến suối Nậm Ca, Nậm Lạnh xe vẫn phải tiếp tục vượt qua ngầm lần thứ hai, thứ ba. Dưới ngầm rải những đá hộc lổn nhổn nên xe rất đi.

Chia sẻ với chúng tôi, anh Hoàng Đông Dậu- Phó Giám đốc Chi nhánh Sơn La, Công ty Xăng dầu Hà Sơn Bình- cho biết, nếu nước chảy xiết hơn chút nữa, xe téc chỉ có cách đứng bên này suối. Công ty sẽ chủ động chuyển từng thùng phuy 1,5 m3 sang bờ bên kia. Sau đó, thuê xe tải nhẹ vận chuyển qua cầu. Phương pháp vận chuyển này tuy tốn kém, nhưng do Petrolimex là đơn vị kinh doanh xăng dầu duy nhất trên địa bàn, nên không thể để nguồn cung xăng dầu đứt đoạn.

< Nụ cười sau khi vượt thác thành công của lái xe Phạm Huy Toàn.

Hiện nay, cửa hàng xăng dầu của Petrolimex tại huyện Sốp Cộp được biết đến như một “địa chỉ đỏ” trong kinh doanh. Những chuyến hàng đều đặn cùng sự nhiệt tình, chu đáo và chân thành của cán bộ, nhân viên đã dành được tình cảm yêu mến của bà con dân tộc.

Đổi thay nơi thượng nguồn sông Mã

Đỉnh Cang Kéo là nơi đầu nguồn khởi dòng để làm nên cái tên Sốp Cộp. Ba dòng Nậm Lạnh, Nậm Ca, Nậm Công uốn lượn vào lòng núi đồi rồi  hợp lại và mang cái tên lục khục như đá dưới lòng suối bị nước xô va vào nhau- Sốp Cộp.

Sốp Cộp là nơi sinh sống của các dân tộc như Thái, Mông, Kinh, Lào, Khơ Mú, Lào... trong đó dân tộc Thái chiếm khoảng 66%... Cả tỉnh Sơn La có 250 km đường biên tiếp giáp với Lào thì Sốp Cộp đã có hơn 120 km đường biên. Kinh tế chủ yếu là sản xuất nông, lâm nghiệp. Đây là “điểm nóng” ma túy từ Lào sang.

< Sau 1 ngày rưỡi, xe téc vượt 438 km đường đèo đến Sốp Cộp.

Đối với mặt hàng xăng dầu kinh doanh trên địa bàn, trước đây chủ yếu là các điểm bán lẻ tự phát. Xăng dầu được chứa trong can nhựa, khách có nhu cầu thì sang chiết. “Cao cấp” hơn thì cũng chỉ có bình bơm tay. Giá xăng dầu bao giờ cũng cao hơn giá thị trường từ 4.000- 5.000 đồng/lít. Sau đó có một cửa hàng xăng dầu quân đội nhưng kinh doanh lỗ mãi họ cũng rút lui.

Có lúc, do không đủ nguồn cung, xăng dầu khan hiếm dẫn đến việc “cháy hàng”. Khi đó, cả 8 xã của huyện Sốp Cộp lại rơi vào tình trạng thiếu xăng dầu. Các mặt hàng phục vụ cho nhu cầu thiết yếu vì thế cũng tăng theo dẫn đến đời sống người dân vốn đã khó khăn lại càng khó khăn hơn… Cũng từ đây, người dân thường có thói quen tích trữ xăng dầu trong nhà để dùng dần. Do không được trang bị các phương tiện phòng cháy chữa cháy nên nguy cơ cháy nổ cao.

Khó khăn quá, UBND huyện Sốp Cộp năm lần bẩy lượt đề nghị Sở Công Thương kêu gọi đầu tư xây dựng cửa hàng xăng dầu nhà nước cho huyện. Vì nhiệm vụ chính trị, phục vụ nhu cầu cho miền núi, cuối cùng chỉ có Petrolimex "đặt chân" tới.

< Cửa hàng xăng dầu Petrolimex Sốp Cộp (thuộc Chi nhánh Xăng dầu Sơn La) phục vụ người dân.

Từ năm 2009, sự xuất hiện của Cửa hàng Xăng dầu Petrolimex Sốp Cộp đã đem lại những tín hiệu tích cực trong hoạt động sản xuất kinh doanh của một huyện nghèo. Có xăng dầu, bà con đã dần bỏ thói quen sử dụng sức kéo trâu, bò, chuyển sang máy nông nghiệp có hiệu quả. Phương tiện vận tải phục vụ sinh hoạt, kinh doanh được sử dụng nhiều hơn, giảm chi phí sản phẩm đầu ra, khuyến khích tiêu dùng… Nhờ phát triển kinh tế, Sốp Cộp đã dần mọc lên những ngôi nhà khang trang, thay thế cho những ngôi nhà tạm trước kia. Các hộ nghèo, theo như lời ông Phạm Văn Chung, hiện nay đã giảm khoảng 10% so với năm 2010.

Anh Tòng Văn Búng, xã Sốp Cộp- chủ cơ sở xay xát thóc gạo- cho biết, trước đây, mỗi khi hết dầu, tôi phải đi hàng giờ xuống huyện Sông Mã mua, chi phí đi lại rất tốn kém. Nay, được mua dầu gần hơn, giá Nhà nước, công xay xát cũng vì thế mà giảm. Gia đình chị Lò Bun Mây, xã Mường Và vừa mua chiếc xe máy mới để phục vụ việc làm nương rẫy, mua thức ăn gia súc. Với chị Mây, đi xe máy cách đây 3 năm dường như là điều xa xỉ. Bởi nếu có dành dụm được tiền mua xe thì chưa chắc có tiền đổ xăng do đắt và hiếm.

< Lái xe PTS Hà Tây (từ trái qua phải) Bùi Quốc Hùng, Phạm Huy Toàn và Nguyễn Văn Lâm hoàn thành nhiệm vụ và sẵn sàng cho một hành trình mới.

Nhìn chung, việc kinh doanh xăng dầu tại Sốp Cộp cũng như Sơn La nói riêng hầu như không có lãi, thậm chí là lỗ. Kinh doanh xăng dầu ở miền núi càng bán nhiều càng lỗ, vì tất cả chi phí định mức chỉ 600 đồng/lít xăng dầu, nhưng riêng cước vận tải ở Sơn La trung bình đã 850 đồng/lít. Trước khi có sự xuất hiện của Petrolimex tại Sốp Cộp, không doanh nghiệp kinh doanh xăng dầu nào “trụ” lại được ở đây bởi vận chuyển khó khăn, chi phí cao.

Thế nhưng, với vị trí của mình, Petrolimex không chỉ thực hiện nhiệm vụ kinh doanh thuần túy mà còn rất có ý thức trong việc thực hiện nhiệm vụ chính trị của một doanh nghiệp nhà nước là đáp ứng nhu cầu xăng dầu cho bà con dân tộc. Đó là lý do chính mà đến nay, thương hiệu Petrolimex đã trở nên thân thuộc với vùng cao.

Korean Air! - Trích báo Công Thương

Bình Tiên thuộc địa bàn xã Công Hải (huyện Thuận Bắc, tỉnh Ninh Thuận) được giới yêu thích du lịch xếp hạng là vùng biển đẹp nhất miền Trung.
Nằm cách thành phố Phan Rang - Tháp Chàm khoảng 45 cây số, giao thông thuận lợi, du khách đến Bình Tiên theo tuyến đường ven biển (TĐVB) thưởng lãm tuyến đường mới mở quanh co uốn lượn ngoạn mục quanh rừng QG núi Chúa.

Bờ cát trắng tinh thoai thoải tạo thành đường cong duyên dáng, trữ tình. Hàng dương xanh biếc tỏa bóng che mát bãi bờ quyến rủ du khách dừng chân thưởng ngoạn. Sóng biển êm đềm vỗ về bờ bãi tạo nên phong cảnh non nước Bình Tiên thanh bình.

Quần thể núi non trùng điệp nằm sát vịnh Cam Ranh tạo nên dáng vẻ sơn thủy đặc sắc vùng biển Bình Tiên. Ngọn núi Chúa cao trên 1.000 mét với nhiều loài động thực vật sinh sống làm quyến rủ lòng người. Du khách ngồi tựa lưng vào những tảng đá vươn sát ra biển buông câu nghe tiếng chim hót trên những triền núi xanh mơ.

Vịnh Vĩnh Hy mở ra trước mắt chúng tôi một khung cảnh rộng lớn với nước biển chuyển màu dần dần từ gần đến xa. Càng ra xa, vịnh càng đẹp bởi nước biển mênh mông, xanh biếc đến nỗi có những nơi đường chân trời như bị xóa mờ. Con đường càng lên dốc cao, nhìn xuống đại dương bao la bên dưới, càng cảm nhận được sự hùng vĩ, vẻ tráng lệ của thiên nhiên nơi đây.

Anh Nguyễn Văn Hùng, công nhân Công ty Xây dựng Lưỡng Bằng đang thi công tuyến đường, cho biết: “Từ ngày tuyến đường Bình Tiên-Vĩnh Hy thông xe qua được, rất đông du khách trong và ngoài nước chinh phục con đường này bằng các loại xe. Tại đây, nhiều du khách cắm trại, dừng chân để ngắm Vườn quốc gia Núi Chúa, đứng trên cao ngắm mặt trời mọc và biển Vĩnh Hy”.

Tuyến đường ven biển Bình Tiên - Cà Ná có tổng chiều dài là 116km sắp hoàn thành kết nối chuỗi du lịch biển Ninh Thuận với các địa danh nổi tiếng vào diện bậc nhất Việt Nam: Cà Ná - Mũi Dinh - Bình Sơn - Ninh Chữ - Vĩnh Hy - Bình Tiên. Đây là tuyến đường huyết mạch quan trọng tạo động lực để kinh tế và xã hội tỉnh nhà tăng trưởng nhanh, bền vững.

Đường về Vĩnh Hy - Bình Tiên ngoằn ngoèo, khúc khuỷ với bên là núi rừng, bên là biển, cảnh đẹp như một bức tranh thủy mặc. Hiện nay, gói thầu TĐVB Bình Tiên-Vĩnh Hy đang trong giai đoạn thi công nước rút.
Tổng nguồn vốn đầu tư cho dự án gần 5.000 tỷ đồng, gồm 8 hợp phần do 16 nhà thầu đảm nhận thi công. Công trình chính thức được khởi công ngày 17- 10- 2009, tại gói thầu cầu Ninh Chữ. Dự kiến năm 2013 hoàn thành đưa vào sử dụng.

Đầu tư xây dựng TĐVB là một chủ trương đúng đắn của tỉnh Ninh Thuận. Tuyến đường có một ý nghĩa hết sức quan trọng trong việc thúc đẩy phát triển KT-XH, nhất là du lịch biển, sinh thái.

Bờ biển Ninh Thuận dài, đẹp, rừng núi, đồi cát bao quanh tạo nên những thắng cảnh độc đáo, thu hút du khách. Khi TĐVB hoàn thành, sẽ kết nối với các tour du lịch trọng điểm như Bình Thuận, Khánh Hòa… trở thành điểm đến hấp dẫn với các nhà đầu tư và du khách.


Korean Air! - Tổng hợp từ báo Ninh Thuận

Bình Tiên thuộc địa bàn xã Công Hải (huyện Thuận Bắc, tỉnh Ninh Thuận) được giới yêu thích du lịch xếp hạng là vùng biển đẹp nhất miền Trung.
Nằm cách thành phố Phan Rang - Tháp Chàm khoảng 45 cây số, giao thông thuận lợi, du khách đến Bình Tiên theo tuyến đường ven biển (TĐVB) thưởng lãm tuyến đường mới mở quanh co uốn lượn ngoạn mục quanh rừng QG núi Chúa.

Bờ cát trắng tinh thoai thoải tạo thành đường cong duyên dáng, trữ tình. Hàng dương xanh biếc tỏa bóng che mát bãi bờ quyến rủ du khách dừng chân thưởng ngoạn. Sóng biển êm đềm vỗ về bờ bãi tạo nên phong cảnh non nước Bình Tiên thanh bình.

Quần thể núi non trùng điệp nằm sát vịnh Cam Ranh tạo nên dáng vẻ sơn thủy đặc sắc vùng biển Bình Tiên. Ngọn núi Chúa cao trên 1.000 mét với nhiều loài động thực vật sinh sống làm quyến rủ lòng người. Du khách ngồi tựa lưng vào những tảng đá vươn sát ra biển buông câu nghe tiếng chim hót trên những triền núi xanh mơ.

Vịnh Vĩnh Hy mở ra trước mắt chúng tôi một khung cảnh rộng lớn với nước biển chuyển màu dần dần từ gần đến xa. Càng ra xa, vịnh càng đẹp bởi nước biển mênh mông, xanh biếc đến nỗi có những nơi đường chân trời như bị xóa mờ. Con đường càng lên dốc cao, nhìn xuống đại dương bao la bên dưới, càng cảm nhận được sự hùng vĩ, vẻ tráng lệ của thiên nhiên nơi đây.

Anh Nguyễn Văn Hùng, công nhân Công ty Xây dựng Lưỡng Bằng đang thi công tuyến đường, cho biết: “Từ ngày tuyến đường Bình Tiên-Vĩnh Hy thông xe qua được, rất đông du khách trong và ngoài nước chinh phục con đường này bằng các loại xe. Tại đây, nhiều du khách cắm trại, dừng chân để ngắm Vườn quốc gia Núi Chúa, đứng trên cao ngắm mặt trời mọc và biển Vĩnh Hy”.

Tuyến đường ven biển Bình Tiên - Cà Ná có tổng chiều dài là 116km sắp hoàn thành kết nối chuỗi du lịch biển Ninh Thuận với các địa danh nổi tiếng vào diện bậc nhất Việt Nam: Cà Ná - Mũi Dinh - Bình Sơn - Ninh Chữ - Vĩnh Hy - Bình Tiên. Đây là tuyến đường huyết mạch quan trọng tạo động lực để kinh tế và xã hội tỉnh nhà tăng trưởng nhanh, bền vững.

Đường về Vĩnh Hy - Bình Tiên ngoằn ngoèo, khúc khuỷ với bên là núi rừng, bên là biển, cảnh đẹp như một bức tranh thủy mặc. Hiện nay, gói thầu TĐVB Bình Tiên-Vĩnh Hy đang trong giai đoạn thi công nước rút.
Tổng nguồn vốn đầu tư cho dự án gần 5.000 tỷ đồng, gồm 8 hợp phần do 16 nhà thầu đảm nhận thi công. Công trình chính thức được khởi công ngày 17- 10- 2009, tại gói thầu cầu Ninh Chữ. Dự kiến năm 2013 hoàn thành đưa vào sử dụng.

Đầu tư xây dựng TĐVB là một chủ trương đúng đắn của tỉnh Ninh Thuận. Tuyến đường có một ý nghĩa hết sức quan trọng trong việc thúc đẩy phát triển KT-XH, nhất là du lịch biển, sinh thái.

Bờ biển Ninh Thuận dài, đẹp, rừng núi, đồi cát bao quanh tạo nên những thắng cảnh độc đáo, thu hút du khách. Khi TĐVB hoàn thành, sẽ kết nối với các tour du lịch trọng điểm như Bình Thuận, Khánh Hòa… trở thành điểm đến hấp dẫn với các nhà đầu tư và du khách.


Korean Air! - Tổng hợp từ báo Ninh Thuận

Trong dọc dài hơn 14.000 cây số của “con đường mang dáng hình đất nước”, mấy trăm cây số đường tuần tra biên giới khu vực Thanh Hóa – Nghệ An đã được mở hơn 3 năm qua ở nơi mà năm xưa, cả dân tộc bước vào cuộc trường chinh “xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước”...

Đệ nhất biên ải đặc lộ

Trong chuyến đi của chúng tôi tới cung đường đầu mùa xuân 2012 này, có lẽ nhà báo Huy Thịnh ở báo Hà Nội Mới, người từng vượt Trường Sơn đi chiến đấu năm xưa là có nhiều tâm trạng nhất và cảm nhận được rõ nhất sự thay đổi của Trường Sơn.

Ấy vậy mà sau một tuần vượt dốc, luồn rừng, anh phải thốt lên: “Ngày trước bom đạn quân thù chặn lối phải chui lủi dưới sườn dốc mà vượt Trường Sơn, giờ mở đường tuần tra biên giới dọc theo sống núi, ai ngờ vẫn khó khăn chồng chất. Trường Sơn vẫn là Trường Sơn, thật là “đệ nhất biên ải đặc lộ” vì nhiều cái khó, cái khổ, cái đặc biệt quá.

Chưa tới Trường Sơn, từ Cửa khẩu Na Mèo tới huyện Quan Sơn, tỉnh Thanh Hóa, nơi con đường còn ở cấp độ “ít khổ” nhất, đã thấy bộn bề những khó khăn. Từ thành phố Thanh Hóa ngược phía Tây gần 200km, xuyên qua những vòng cua tay áo lưng chừng núi trập trùng, chiếc Land Cuiser dã chiến gầm cao đến được “cổng trời” Cửa khẩu Na Mèo mù sương thì đã hơn 20 giờ tối.

Dọc đường, nhà báo lần đầu lên tuyến đã phải mấy lần “lắc đầu lè lưỡi” đầy cảm phục khi nghe một câu chuyện tình cảm động. Cô gái Lưu Thị Vân, nhân viên Trung tâm giống cây trồng Hà Nội đã nhiều lần từ Hà Đông đi xe máy vượt Na Mèo vào Quan Sơn thăm chồng, rồi thấy anh em trên tuyến khổ quá, Vân còn tình nguyện ở lại cả tuần làm chị nuôi cho đơn vị. Và cũng chính nhờ những chuyến đi tuyệt vời ấy, chị đã có được thiên thần nhỏ...

Tại Thanh Hóa, tuyến đường dài gần 140km, đi qua 3 huyện: Quan Sơn, Thường Xuân, Lang Chánh đều trong danh sách 63 huyện nghèo nhất Việt Nam. Đường đi qua một xã có cái tên là lạ: “Bát Mọt”, một trong những xã giáp biên nghèo nhất tỉnh Thanh Hóa mà xa xôi đến nỗi có lúc, có nơi, trên biển báo người ta còn ghi nhầm thành xã... “Bắt Mọt” (!). Đường vào nơi đây trơn lầy, nhão nhoẹt khi trời mưa, một bên là sườn núi có thể sạt lở bất cứ lúc nào và một bên là vực thẳm.

Ba năm trước, khi con đường chưa mở, một trận bão từng làm hơn 100 điểm sạt lở, khiến Bát Mọt bị cô lập mấy ngày liền, đồng bào bị đói phải chờ mì ăn liền cứu trợ. Anh Đinh Văn Khoa, Chỉ huy trưởng công trường của Công ty 319.1 (Tổng công ty 319) kể: “Mấy tháng rồi lúc nào cũng mưa bay hoặc sương mù mịt, cưỡi xe máy lên tuyến nhiều lúc bọn em vẫn phải chủ động... ngã trước kẻo không sẽ lao ngay xuống vực”. Ngó ra sau lán, thấy đầy vỏ gói mì ăn liền, Khoa phân trần: “Mỗi lúc mưa nhiều thì nó là thức ăn cơ bản, chủ yếu và duy nhất!”.

Đại tá Nguyễn Công Linh, Phó giám đốc, Bí thư Đảng ủy Ban Quản lý dự án 47 “bật mí” cho chúng tôi một câu chuyện cách đây hai năm, đoàn cán bộ quản lý của Ban do anh Vũ Đức Thắng, Trưởng phòng thi công cùng nhà thầu gồm 4 người đi kiểm tra một gói thầu ở Thanh Hóa. Đường trơn, dốc hiểm, xe trượt lao xuống vực, ai cũng cầm chắc chết mà không hiểu “âm phù dương trợ” thế nào, cả 4 người văng ra ngoài, chỉ xây xát nhẹ. Tại một gói thầu khác, Thượng tá Phạm Đức Minh, Giám đốc Công ty TK21 (Quân khu 3) cho hay: Đồng đội của anh cũng từng một lần bị tai nạn, xe văng nhiều vòng trên công trường lao xuống vực nhưng đã may mắn thoát chết. Có lần, không rõ qua kênh thông tin nào, Đại tướng Phùng Quang Thanh, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng đã biết và hỏi Giám đốc Ban Quản lý dự án 47 về một vụ tai nạn 4 người thoát chết với nhiều trăn trở, dặn dò vượt khó, bảo đảm an toàn cho bộ đội.

Lên đỉnh Pu Vai Lai Leng ở huyện Kỳ Sơn, Nghệ An, nơi con đường có đoạn đi qua cột mốc L10 -M1, càng thấy đường tuần tra thật là “đặc lộ”, là con đường xuyên qua những kỷ lục. Thứ nhất, đường xuyên qua đỉnh núi cao 2711m, cao nhất dãy Trường Sơn, cao thứ nhì Việt Nam, chỉ sau đỉnh Phan Xi Păng (3143m), thật xứng danh là "nóc nhà của Trường Sơn". Thứ hai, đường đi qua huyện Kỳ Sơn, thuộc phủ Trà Lân “miền Trà Lân trúc chẻ tro bay” từng đi vào Bình Ngô đại cáo bất hủ của Nguyễn Trãi, nay Kỳ Sơn là một trong 9 huyện khó khăn nhất của đất nước. Tại đây, sự gian khổ dường như cũng tăng lên cùng với độ cao.

Thiếu tướng Lương Sỹ Nhung, Tư lệnh Binh đoàn 12, Tổng giám đốc Tổng công ty Xây dựng Trường Sơn có lần kể với tôi: Cách đây 4 năm, khi cấp trên giao nhiệm vụ cho Binh đoàn 12 thực hiện gói thầu trên đỉnh cao nhất của dãy Pu Vai Lai Leng, thay cho một gói thầu ít khó khăn hơn so với dự kiến ban đầu, anh rất băn khoăn. Trên toàn dải Trường Sơn, ở Tây Nguyên, Binh đoàn 12 cũng đã thi công một cung đường nằm trên đỉnh Ngọc Linh, cao nhất dãy Trường Sơn Nam với vô vàn khó khăn, gian khổ.

Tuy nhiên, khi gặp Thiếu tướng Hoàng Kiền thì mới hay việc “điều chỉnh” này có căn nguyên của nó. Thiếu tướng Hoàng Kiền nói: “Thời chiến tranh, Binh đoàn 12 từng rất anh hùng khi mở đường Trường Sơn. Nay thời bình, nếu Binh đoàn chỉ thi công những đoạn dễ làm thì đơn giản quá. Giao nhiệm vụ cho các anh hai cung đường khó khăn nhất, cao nhất chính là một điểm nhấn để Binh đoàn 12 lập chiến công mới “trên đỉnh Trường Sơn”. "Y phục xứng kỳ đức", từ đó tới nay, Binh đoàn 12 luôn dẫn đầu, vượt khó trên cung đường lịch sử.

Những cuộc trường chinh mới

Lại là những cuộc trường chinh mới. Trên đỉnh Trường Sơn hôm nay, có rất nhiều người lính từng là con em của Bộ đội Trường Sơn năm xưa nay lại tiếp bước cha anh mở đường như Thượng úy Nguyễn Xuân Hưng của Tổng công ty 789, Thiếu tá Nguyễn Văn Tháp, Nguyễn Xuân Hùng của Công ty 491 (Binh đoàn 11), Trung úy Nguyễn Trọng Tuấn của Công ty 185 (Binh đoàn 12). ở đây, cũng có nhiều đơn vị đã làm cuộc trường chinh “lên rừng, xuống biển”.

Đó là những người lính Trung đoàn Công binh Hải quân 131 chuyên “vác đá xây Trường Sa” nay lại lên rừng mở đường. Kề cạnh họ là “người anh em”, cánh bộ đội Nhà máy 49 của Binh chủng Công binh cũng một thời sát cánh xây dựng nhà giàn trên thềm lục địa phía Nam. Đội ngũ đại diện chủ đầu tư, ngoài tướng Hoàng Kiền mà chúng tôi đã nhiều lần đề cập còn phải kể đến Thượng tá Trần Ngọc Tuyên, Trưởng phòng Thi công 2, từng là bộ đội Trung đoàn Công binh Hải quân 83 có 10 năm tham gia xây dựng Trường Sa, nay lại được giao đặc trách, lăn lộn đôn đốc thi công cung đường Thanh Hóa – Nghệ An.

Cũng là những cuộc trường chinh mới của các lữ đoàn công binh từ vị thế “tay ngang” mà lớn lên cùng con đường. Chuyện ở các lữ đoàn công binh vượt sông 249, 239 là một ví dụ. Đêm ấy, chúng tôi được ngủ lại trong rừng Yên Khương (Lang Chánh, Thanh Hóa) cùng bộ đội Lữ đoàn 249, được nghe Trung tá Nguyễn Hữu Hữu, Phó tham mưu trưởng, Chỉ huy trưởng công trường tâm sự: “Đường tuần tra biên giới đã thật sự nâng tầm các đơn vị công binh chúng tôi nhiều lắm. Từ chỗ chỉ biết huấn luyện vượt sông, bắc cầu phao, giờ đã giỏi làm cầu, làm đường. Làm ăn tốt thì đơn vị mạnh, nhà cửa khang trang, thiết bị được hiện đại hóa, đời sống anh em cải thiện nhiều”.

Theo lãnh đạo Ban Quản lý dự án 47 thì hầu hết các đơn vị công binh với cách tổ chức quy củ, quản lý điều hành tốt, đều làm ăn có lãi và nhờ con đường, họ đã có lưng vốn hiện đại hóa thiết bị, nâng cao kinh nghiệm và năng lực. Trên tuyến đường ở khu vực Đồn 503 Yên Khương, có tới 7 gói thầu của các đơn vị công binh đều được bố trí liền nhau. Đại tá Nguyễn Công Linh cho biết: “Bố trí như thế là cũng có ý để anh em công binh gần nhau mà thi đua, hơn nữa lại đều là “anh em trong nhà”, có thể “chia lửa” giúp nhau cùng tiến bộ. Và họ đã thi đua, đã “chia lửa”. Giao thông cách trở, nếu ra tận Ngọc Lặc mua đá thì giá thành từ 370.000 đồng /m3 đội lên tới gần 1 triệu đồng /m3. Thế là cánh công binh bàn nhau, nếu anh đầu tư khai thác đá tại chỗ, tôi sẽ mua lại của anh, tiện cả đôi đường, lại hạ giá thành con đường, tăng thêm hiệu quả.

Vào lán nào, trại nào cũng thấy những chiếc xe máy được anh em gọi là “xe thương binh”. Xe còn mới đăng ký mà “thân thể” đã tàn tạ, cong vành, hỏng bánh, nhiều chiếc nằm chỏng chơ bên lán. Trên độ cao 1300m mù sương, Trung tá Trịnh Ngọc Hùng, Chỉ huy trưởng công trường của Lữ đoàn 239 cho biết: ở Hà Nội, dân du lịch thích lên Mẫu Sơn, Sa Pa tìm băng tuyết còn dọc tuyến Thanh Hóa, Nghệ An, bộ đội mở đường thấy tuyết là chuyện thường ngày bên lán. Lạnh quá, dầu thường bị đóng băng nên nổ máy rất khó, người muốn làm mà máy lại nghỉ. ở đây, đúng là phải “chắt từng tia nắng trong mây” để làm việc.

Tại công trường trên đỉnh Pu Vai Lai Leng, người lính phải bước vào một cuộc chinh chiến thực sự với thiên nhiên. Đại tá Phan Tiến Long, Trưởng ban điều hành dự án kể: Nơi "nóc nhà Trường Sơn" này, trứng luộc không chín, gạo mang dưới xuôi lên nấu cơm không chín, phải mua gạo của đồng bào Mông. Bộ đội muốn tăng gia trồng rau thì rau cải không sống nổi, chỉ trồng được rau má. Nước ngọt cũng thiếu, phải nhờ đồng bào gùi nước lên mà mỗi ngày một người cũng chỉ gùi được 2 can 20 lít.

Đường công vụ vận chuyển xăng dầu, vật liệu cũng không có, phải nhờ đường bên nước bạn Lào ở những chỗ có thể. Còn nếu đi theo đường từ Quốc lộ 7B lên, một mét khối đá sẽ mất cả triệu đồng tiền vận chuyển.

Khó về vật chất nhưng còn khổ cả về tinh thần. Sương mù là kẻ thù của đồ điện tử, ti-vi, đầu thu hỏng liên tục mà đêm trong rừng sâu núi cao thật dài và buồn, không điện thoại, hiếm sách báo, chỉ còn chiếc ti -vi lại hỏng, người lính chỉ còn nằm thao thức cùng tiếng chim bắt cô trói cột não nề...

Nhiều gian khó bộn bề nhưng chất Trường Sơn như vẫn cuộn chảy trong mỗi người lính. Trên toàn tuyến đường tuần tra biên giới Thanh Hóa, Nghệ An cho đến mùa xuân này, 100% các cung đường đã được thông tuyến và tỷ lệ thi công đã đạt hơn 50%. Dự kiến đến cuối năm 2012, cung đường biên cương phía Tây của Tổ quốc qua hai tỉnh này sẽ hoàn thành, lá cờ hồng mừng thắng lợi sẽ tung bay từ Cửa khẩu Na Mèo tới đỉnh Pu Vai Lai Leng hùng vĩ...

Korean Air! - Theo Nguyên Minh - Quang Thái (QĐND), internet

Trong dọc dài hơn 14.000 cây số của “con đường mang dáng hình đất nước”, mấy trăm cây số đường tuần tra biên giới khu vực Thanh Hóa – Nghệ An đã được mở hơn 3 năm qua ở nơi mà năm xưa, cả dân tộc bước vào cuộc trường chinh “xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước”...

Đệ nhất biên ải đặc lộ

Trong chuyến đi của chúng tôi tới cung đường đầu mùa xuân 2012 này, có lẽ nhà báo Huy Thịnh ở báo Hà Nội Mới, người từng vượt Trường Sơn đi chiến đấu năm xưa là có nhiều tâm trạng nhất và cảm nhận được rõ nhất sự thay đổi của Trường Sơn.

Ấy vậy mà sau một tuần vượt dốc, luồn rừng, anh phải thốt lên: “Ngày trước bom đạn quân thù chặn lối phải chui lủi dưới sườn dốc mà vượt Trường Sơn, giờ mở đường tuần tra biên giới dọc theo sống núi, ai ngờ vẫn khó khăn chồng chất. Trường Sơn vẫn là Trường Sơn, thật là “đệ nhất biên ải đặc lộ” vì nhiều cái khó, cái khổ, cái đặc biệt quá.

Chưa tới Trường Sơn, từ Cửa khẩu Na Mèo tới huyện Quan Sơn, tỉnh Thanh Hóa, nơi con đường còn ở cấp độ “ít khổ” nhất, đã thấy bộn bề những khó khăn. Từ thành phố Thanh Hóa ngược phía Tây gần 200km, xuyên qua những vòng cua tay áo lưng chừng núi trập trùng, chiếc Land Cuiser dã chiến gầm cao đến được “cổng trời” Cửa khẩu Na Mèo mù sương thì đã hơn 20 giờ tối.

Dọc đường, nhà báo lần đầu lên tuyến đã phải mấy lần “lắc đầu lè lưỡi” đầy cảm phục khi nghe một câu chuyện tình cảm động. Cô gái Lưu Thị Vân, nhân viên Trung tâm giống cây trồng Hà Nội đã nhiều lần từ Hà Đông đi xe máy vượt Na Mèo vào Quan Sơn thăm chồng, rồi thấy anh em trên tuyến khổ quá, Vân còn tình nguyện ở lại cả tuần làm chị nuôi cho đơn vị. Và cũng chính nhờ những chuyến đi tuyệt vời ấy, chị đã có được thiên thần nhỏ...

Tại Thanh Hóa, tuyến đường dài gần 140km, đi qua 3 huyện: Quan Sơn, Thường Xuân, Lang Chánh đều trong danh sách 63 huyện nghèo nhất Việt Nam. Đường đi qua một xã có cái tên là lạ: “Bát Mọt”, một trong những xã giáp biên nghèo nhất tỉnh Thanh Hóa mà xa xôi đến nỗi có lúc, có nơi, trên biển báo người ta còn ghi nhầm thành xã... “Bắt Mọt” (!). Đường vào nơi đây trơn lầy, nhão nhoẹt khi trời mưa, một bên là sườn núi có thể sạt lở bất cứ lúc nào và một bên là vực thẳm.

Ba năm trước, khi con đường chưa mở, một trận bão từng làm hơn 100 điểm sạt lở, khiến Bát Mọt bị cô lập mấy ngày liền, đồng bào bị đói phải chờ mì ăn liền cứu trợ. Anh Đinh Văn Khoa, Chỉ huy trưởng công trường của Công ty 319.1 (Tổng công ty 319) kể: “Mấy tháng rồi lúc nào cũng mưa bay hoặc sương mù mịt, cưỡi xe máy lên tuyến nhiều lúc bọn em vẫn phải chủ động... ngã trước kẻo không sẽ lao ngay xuống vực”. Ngó ra sau lán, thấy đầy vỏ gói mì ăn liền, Khoa phân trần: “Mỗi lúc mưa nhiều thì nó là thức ăn cơ bản, chủ yếu và duy nhất!”.

Đại tá Nguyễn Công Linh, Phó giám đốc, Bí thư Đảng ủy Ban Quản lý dự án 47 “bật mí” cho chúng tôi một câu chuyện cách đây hai năm, đoàn cán bộ quản lý của Ban do anh Vũ Đức Thắng, Trưởng phòng thi công cùng nhà thầu gồm 4 người đi kiểm tra một gói thầu ở Thanh Hóa. Đường trơn, dốc hiểm, xe trượt lao xuống vực, ai cũng cầm chắc chết mà không hiểu “âm phù dương trợ” thế nào, cả 4 người văng ra ngoài, chỉ xây xát nhẹ. Tại một gói thầu khác, Thượng tá Phạm Đức Minh, Giám đốc Công ty TK21 (Quân khu 3) cho hay: Đồng đội của anh cũng từng một lần bị tai nạn, xe văng nhiều vòng trên công trường lao xuống vực nhưng đã may mắn thoát chết. Có lần, không rõ qua kênh thông tin nào, Đại tướng Phùng Quang Thanh, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng đã biết và hỏi Giám đốc Ban Quản lý dự án 47 về một vụ tai nạn 4 người thoát chết với nhiều trăn trở, dặn dò vượt khó, bảo đảm an toàn cho bộ đội.

Lên đỉnh Pu Vai Lai Leng ở huyện Kỳ Sơn, Nghệ An, nơi con đường có đoạn đi qua cột mốc L10 -M1, càng thấy đường tuần tra thật là “đặc lộ”, là con đường xuyên qua những kỷ lục. Thứ nhất, đường xuyên qua đỉnh núi cao 2711m, cao nhất dãy Trường Sơn, cao thứ nhì Việt Nam, chỉ sau đỉnh Phan Xi Păng (3143m), thật xứng danh là "nóc nhà của Trường Sơn". Thứ hai, đường đi qua huyện Kỳ Sơn, thuộc phủ Trà Lân “miền Trà Lân trúc chẻ tro bay” từng đi vào Bình Ngô đại cáo bất hủ của Nguyễn Trãi, nay Kỳ Sơn là một trong 9 huyện khó khăn nhất của đất nước. Tại đây, sự gian khổ dường như cũng tăng lên cùng với độ cao.

Thiếu tướng Lương Sỹ Nhung, Tư lệnh Binh đoàn 12, Tổng giám đốc Tổng công ty Xây dựng Trường Sơn có lần kể với tôi: Cách đây 4 năm, khi cấp trên giao nhiệm vụ cho Binh đoàn 12 thực hiện gói thầu trên đỉnh cao nhất của dãy Pu Vai Lai Leng, thay cho một gói thầu ít khó khăn hơn so với dự kiến ban đầu, anh rất băn khoăn. Trên toàn dải Trường Sơn, ở Tây Nguyên, Binh đoàn 12 cũng đã thi công một cung đường nằm trên đỉnh Ngọc Linh, cao nhất dãy Trường Sơn Nam với vô vàn khó khăn, gian khổ.

Tuy nhiên, khi gặp Thiếu tướng Hoàng Kiền thì mới hay việc “điều chỉnh” này có căn nguyên của nó. Thiếu tướng Hoàng Kiền nói: “Thời chiến tranh, Binh đoàn 12 từng rất anh hùng khi mở đường Trường Sơn. Nay thời bình, nếu Binh đoàn chỉ thi công những đoạn dễ làm thì đơn giản quá. Giao nhiệm vụ cho các anh hai cung đường khó khăn nhất, cao nhất chính là một điểm nhấn để Binh đoàn 12 lập chiến công mới “trên đỉnh Trường Sơn”. "Y phục xứng kỳ đức", từ đó tới nay, Binh đoàn 12 luôn dẫn đầu, vượt khó trên cung đường lịch sử.

Những cuộc trường chinh mới

Lại là những cuộc trường chinh mới. Trên đỉnh Trường Sơn hôm nay, có rất nhiều người lính từng là con em của Bộ đội Trường Sơn năm xưa nay lại tiếp bước cha anh mở đường như Thượng úy Nguyễn Xuân Hưng của Tổng công ty 789, Thiếu tá Nguyễn Văn Tháp, Nguyễn Xuân Hùng của Công ty 491 (Binh đoàn 11), Trung úy Nguyễn Trọng Tuấn của Công ty 185 (Binh đoàn 12). ở đây, cũng có nhiều đơn vị đã làm cuộc trường chinh “lên rừng, xuống biển”.

Đó là những người lính Trung đoàn Công binh Hải quân 131 chuyên “vác đá xây Trường Sa” nay lại lên rừng mở đường. Kề cạnh họ là “người anh em”, cánh bộ đội Nhà máy 49 của Binh chủng Công binh cũng một thời sát cánh xây dựng nhà giàn trên thềm lục địa phía Nam. Đội ngũ đại diện chủ đầu tư, ngoài tướng Hoàng Kiền mà chúng tôi đã nhiều lần đề cập còn phải kể đến Thượng tá Trần Ngọc Tuyên, Trưởng phòng Thi công 2, từng là bộ đội Trung đoàn Công binh Hải quân 83 có 10 năm tham gia xây dựng Trường Sa, nay lại được giao đặc trách, lăn lộn đôn đốc thi công cung đường Thanh Hóa – Nghệ An.

Cũng là những cuộc trường chinh mới của các lữ đoàn công binh từ vị thế “tay ngang” mà lớn lên cùng con đường. Chuyện ở các lữ đoàn công binh vượt sông 249, 239 là một ví dụ. Đêm ấy, chúng tôi được ngủ lại trong rừng Yên Khương (Lang Chánh, Thanh Hóa) cùng bộ đội Lữ đoàn 249, được nghe Trung tá Nguyễn Hữu Hữu, Phó tham mưu trưởng, Chỉ huy trưởng công trường tâm sự: “Đường tuần tra biên giới đã thật sự nâng tầm các đơn vị công binh chúng tôi nhiều lắm. Từ chỗ chỉ biết huấn luyện vượt sông, bắc cầu phao, giờ đã giỏi làm cầu, làm đường. Làm ăn tốt thì đơn vị mạnh, nhà cửa khang trang, thiết bị được hiện đại hóa, đời sống anh em cải thiện nhiều”.

Theo lãnh đạo Ban Quản lý dự án 47 thì hầu hết các đơn vị công binh với cách tổ chức quy củ, quản lý điều hành tốt, đều làm ăn có lãi và nhờ con đường, họ đã có lưng vốn hiện đại hóa thiết bị, nâng cao kinh nghiệm và năng lực. Trên tuyến đường ở khu vực Đồn 503 Yên Khương, có tới 7 gói thầu của các đơn vị công binh đều được bố trí liền nhau. Đại tá Nguyễn Công Linh cho biết: “Bố trí như thế là cũng có ý để anh em công binh gần nhau mà thi đua, hơn nữa lại đều là “anh em trong nhà”, có thể “chia lửa” giúp nhau cùng tiến bộ. Và họ đã thi đua, đã “chia lửa”. Giao thông cách trở, nếu ra tận Ngọc Lặc mua đá thì giá thành từ 370.000 đồng /m3 đội lên tới gần 1 triệu đồng /m3. Thế là cánh công binh bàn nhau, nếu anh đầu tư khai thác đá tại chỗ, tôi sẽ mua lại của anh, tiện cả đôi đường, lại hạ giá thành con đường, tăng thêm hiệu quả.

Vào lán nào, trại nào cũng thấy những chiếc xe máy được anh em gọi là “xe thương binh”. Xe còn mới đăng ký mà “thân thể” đã tàn tạ, cong vành, hỏng bánh, nhiều chiếc nằm chỏng chơ bên lán. Trên độ cao 1300m mù sương, Trung tá Trịnh Ngọc Hùng, Chỉ huy trưởng công trường của Lữ đoàn 239 cho biết: ở Hà Nội, dân du lịch thích lên Mẫu Sơn, Sa Pa tìm băng tuyết còn dọc tuyến Thanh Hóa, Nghệ An, bộ đội mở đường thấy tuyết là chuyện thường ngày bên lán. Lạnh quá, dầu thường bị đóng băng nên nổ máy rất khó, người muốn làm mà máy lại nghỉ. ở đây, đúng là phải “chắt từng tia nắng trong mây” để làm việc.

Tại công trường trên đỉnh Pu Vai Lai Leng, người lính phải bước vào một cuộc chinh chiến thực sự với thiên nhiên. Đại tá Phan Tiến Long, Trưởng ban điều hành dự án kể: Nơi "nóc nhà Trường Sơn" này, trứng luộc không chín, gạo mang dưới xuôi lên nấu cơm không chín, phải mua gạo của đồng bào Mông. Bộ đội muốn tăng gia trồng rau thì rau cải không sống nổi, chỉ trồng được rau má. Nước ngọt cũng thiếu, phải nhờ đồng bào gùi nước lên mà mỗi ngày một người cũng chỉ gùi được 2 can 20 lít.

Đường công vụ vận chuyển xăng dầu, vật liệu cũng không có, phải nhờ đường bên nước bạn Lào ở những chỗ có thể. Còn nếu đi theo đường từ Quốc lộ 7B lên, một mét khối đá sẽ mất cả triệu đồng tiền vận chuyển.

Khó về vật chất nhưng còn khổ cả về tinh thần. Sương mù là kẻ thù của đồ điện tử, ti-vi, đầu thu hỏng liên tục mà đêm trong rừng sâu núi cao thật dài và buồn, không điện thoại, hiếm sách báo, chỉ còn chiếc ti -vi lại hỏng, người lính chỉ còn nằm thao thức cùng tiếng chim bắt cô trói cột não nề...

Nhiều gian khó bộn bề nhưng chất Trường Sơn như vẫn cuộn chảy trong mỗi người lính. Trên toàn tuyến đường tuần tra biên giới Thanh Hóa, Nghệ An cho đến mùa xuân này, 100% các cung đường đã được thông tuyến và tỷ lệ thi công đã đạt hơn 50%. Dự kiến đến cuối năm 2012, cung đường biên cương phía Tây của Tổ quốc qua hai tỉnh này sẽ hoàn thành, lá cờ hồng mừng thắng lợi sẽ tung bay từ Cửa khẩu Na Mèo tới đỉnh Pu Vai Lai Leng hùng vĩ...

Korean Air! - Theo Nguyên Minh - Quang Thái (QĐND), internet