Hiển thị các bài đăng có nhãn Cao nguyên. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Cao nguyên. Hiển thị tất cả bài đăng
Cách thành phố Lào Cai hơn 80km, Ngãi Thầu là xã biên giới của huyện Bát Xát, nằm trên cao chót vót và là một trong những điểm đón mây trời đẹp nhất ở Lào Cai.

< Đường đi Ngãi Thầu.

Cách thành phố Lào Cai khoảng 80km, đường về xã Ngãi Thầu là đường cấp phối, khá quanh co và đá lởm chởm, vì thế nếu lên đỉnh Ngãi Thầu bằng ôtô thì phải là xe có gầm cao để vượt qua những ngầm (chỗ những con suối chảy ngang đường đi) trên đường.

Theo đường tỉnh 158, đường về Ngãi Thầu càng lúc càng hẹp dần, liên tục lên cao và quanh co, uốn khúc. Bù lại, du khách qua đây sẽ được thưởng lãm những làng mạc hoang sơ, cuộc sống thật gần với tự nhiên. Chợ phiên Mường Hum nằm trên lộ trình này và đây cũng là điểm dừng chân lý tưởng cho những ai đi về Ngãi Thầu.

Đi hơn 50km đường, xe bắt đầu qua một khu rừng, không khí đột ngột giảm nhanh và cái lạnh ào ạt xô đến. Qua xã Y Tý, Ngãi Thầu đón chúng tôi bằng một bầu trời đặc quánh mây mù. Tầm nhìn của cả nhóm chỉ giới hạn trong 5m trước mặt, chúng tôi vừa đi vừa dò được vì nếu có xe trước mặt hoặc có xe đi ngược chiều quá 5m sẽ rất khó nhận ra.

Chỉ một tài xế điều khiển xe nhưng đến 12 con mắt nhìn đường. “Phía trước có người. Có xe máy. Có chó…”, những lời nhắc chừng không bao giờ thừa vì không ít lần trong đám mây mù đặc quánh bỗng xuất hiện vài chú gà, chó băng qua đường, những chiếc xe máy ngược chiều…

Sau hơn 3 giờ liên tục leo đèo dốc, trung tâm xã Ngãi Thầu hiện ra giữa mây mù chỉ lèo tèo vài ngôi nhà và một trung tâm y tế vắng ngắt. Trong cái lạnh cắt da, những em bé gái lấm lem đang rửa mặt trong suối nước trong vắt bên đường, những em bé trai đang cho trâu gặm cỏ bên đường…, như những “tiên đồng” trong trang phục người Hà Nhì, má lúc nào cũng ửng hồng tò mò nhìn theo những người khách lạ.

Suốt mấy chục kilômet đường qua xã Ngãi Thầu, chúng tôi luôn trầm mình trong mây mù, chúng tôi cứ như đang ở trên mây, đang ở thiên đường, phiêu diêu cùng những đám mây bồng bềnh. Mây và sương vẫn càng lúc càng dày hơn, vừa lần đường chúng tôi vừa bồng bềnh cảm giác trong mây, lâng lâng, nhè nhẹ.

Tôi không biết trong truyện Tây Du ký, chàng khỉ tinh nghịch Tôn Ngộ Không dạo bước trên mây thế nào, riêng tôi thì “phê” với chính cái cảm giác bồng bềnh trong mây, thích với những làn sương theo gió ùa vào mặt và cái mờ mờ ảo ảo của khung cảnh trên đỉnh Ngãi Thầu.

Theo lời bác tài xế, vào những ngày nắng đẹp, có ánh mặt trời, đứng ở bất kỳ khu vực nào trên Ngãi Thầu cũng có thể nhìn bao quát suốt cả thung lũng phía dưới. Núi trùng điệp, những con sông giờ chỉ thấy bé như sợi mì chảy uốn lượn, những mái nhà nhỏ thấp thoáng trong những cánh đồng xanh bạt ngàn, “đẹp không thể tả”. Lúc ấy chúng tôi ước gì những người bạn miền Nam gửi cho mình một ít nắng, một chút ánh mặt trời của phương Nam để thỏa cái nhìn của tầm mắt.

“Chạy thêm gần một giờ nữa, “cầu ước được thấy”, nắng lung linh xuyên qua mây mù, trên đầu chúng tôi là mây, cả nhóm trở nên bé xíu trên con đường nhỏ nằm vắt vẻo giữa một bên là núi, một bên là vực và dưới chân là một thung lũng xanh bạt ngàn xa tít tắp với những thửa ruộng bậc thang óng ánh trong nắng chiều, những con suối nhỏ uốn quanh trước khi cùng hòa mình vào dòng sông Hồng… “Tuyệt vời! “Tuyệt vời! Tuyệt vời” - tất cả chúng tôi đều thốt lên.

Xe vẫn liên tục xuống dốc và khoảng xanh bạt ngàn vẫn mở đều, mở đều, những dòng suối ở dưới thung lũng vẫn bám chúng tôi. Cả vùng thung lũng phía dưới như cô gái xuân thì phơi sắc xuân. Còn gì hạnh phúc bằng khi vừa được dạo trong mây, vừa được ngắm nhìn một góc Tây Bắc ở nơi đỉnh cao vời vợi này?

Qua Ngãi Thầu, xe vẫn bon bon đổ xuôi dốc. Bỗng có tiếng nhạc vui nhộn giữa trời thanh vắng. Ở đâu ra tiếng nhạc trên đỉnh núi cao, lại ở ngay đoạn dốc quanh co không một mái nhà?

Ngạc nhiên, dõi mắt tìm, chúng tôi bắt gặp hai cô gái Mông Hoa đang về Ngãi Thầu. Trên tay là chiếc máy cassette to đùng với 5 cuộn băng, chưa kể một cuộn đang cất tiếng hát véo von trong máy. Hai cô chỉ chịu nói chuyện với thành viên nữ duy nhất trong đoàn là tôi bằng những câu trả lời nhát gừng. “Đi Ngãi Thầu đấy!”. “Tên gì hả? Không biết đâu. Mà hỏi làm chi?”… “Hai bạn đi tình yêu phải không?” - tôi hỏi.

Hai cô cười bẽn lẽn nhưng trả lời rất thực lòng: “Ừ đấy!”. “Bao giờ mới tới”. “Tối là tới mà. Nghe hết băng là tới”. “Vậy bao giờ mới về?”. “Thì mai về. Lo gì”. Chỉ kịp chụp vài tấm hình lưu niệm, hai cô bé tạm biệt để tiếp tục về “tình yêu” ở Ngãi Thầu trong tiếng nhạc rộn ràng. Chúng tôi nhìn theo đôi chân của 2 cô gái nhỏ mà lòng đầy lưu luyến…

Korean Air! - Theo Vi thảo (Chuyentrang Tuoitre), internet

Cách thành phố Lào Cai hơn 80km, Ngãi Thầu là xã biên giới của huyện Bát Xát, nằm trên cao chót vót và là một trong những điểm đón mây trời đẹp nhất ở Lào Cai.

< Đường đi Ngãi Thầu.

Cách thành phố Lào Cai khoảng 80km, đường về xã Ngãi Thầu là đường cấp phối, khá quanh co và đá lởm chởm, vì thế nếu lên đỉnh Ngãi Thầu bằng ôtô thì phải là xe có gầm cao để vượt qua những ngầm (chỗ những con suối chảy ngang đường đi) trên đường.

Theo đường tỉnh 158, đường về Ngãi Thầu càng lúc càng hẹp dần, liên tục lên cao và quanh co, uốn khúc. Bù lại, du khách qua đây sẽ được thưởng lãm những làng mạc hoang sơ, cuộc sống thật gần với tự nhiên. Chợ phiên Mường Hum nằm trên lộ trình này và đây cũng là điểm dừng chân lý tưởng cho những ai đi về Ngãi Thầu.

Đi hơn 50km đường, xe bắt đầu qua một khu rừng, không khí đột ngột giảm nhanh và cái lạnh ào ạt xô đến. Qua xã Y Tý, Ngãi Thầu đón chúng tôi bằng một bầu trời đặc quánh mây mù. Tầm nhìn của cả nhóm chỉ giới hạn trong 5m trước mặt, chúng tôi vừa đi vừa dò được vì nếu có xe trước mặt hoặc có xe đi ngược chiều quá 5m sẽ rất khó nhận ra.

Chỉ một tài xế điều khiển xe nhưng đến 12 con mắt nhìn đường. “Phía trước có người. Có xe máy. Có chó…”, những lời nhắc chừng không bao giờ thừa vì không ít lần trong đám mây mù đặc quánh bỗng xuất hiện vài chú gà, chó băng qua đường, những chiếc xe máy ngược chiều…

Sau hơn 3 giờ liên tục leo đèo dốc, trung tâm xã Ngãi Thầu hiện ra giữa mây mù chỉ lèo tèo vài ngôi nhà và một trung tâm y tế vắng ngắt. Trong cái lạnh cắt da, những em bé gái lấm lem đang rửa mặt trong suối nước trong vắt bên đường, những em bé trai đang cho trâu gặm cỏ bên đường…, như những “tiên đồng” trong trang phục người Hà Nhì, má lúc nào cũng ửng hồng tò mò nhìn theo những người khách lạ.

Suốt mấy chục kilômet đường qua xã Ngãi Thầu, chúng tôi luôn trầm mình trong mây mù, chúng tôi cứ như đang ở trên mây, đang ở thiên đường, phiêu diêu cùng những đám mây bồng bềnh. Mây và sương vẫn càng lúc càng dày hơn, vừa lần đường chúng tôi vừa bồng bềnh cảm giác trong mây, lâng lâng, nhè nhẹ.

Tôi không biết trong truyện Tây Du ký, chàng khỉ tinh nghịch Tôn Ngộ Không dạo bước trên mây thế nào, riêng tôi thì “phê” với chính cái cảm giác bồng bềnh trong mây, thích với những làn sương theo gió ùa vào mặt và cái mờ mờ ảo ảo của khung cảnh trên đỉnh Ngãi Thầu.

Theo lời bác tài xế, vào những ngày nắng đẹp, có ánh mặt trời, đứng ở bất kỳ khu vực nào trên Ngãi Thầu cũng có thể nhìn bao quát suốt cả thung lũng phía dưới. Núi trùng điệp, những con sông giờ chỉ thấy bé như sợi mì chảy uốn lượn, những mái nhà nhỏ thấp thoáng trong những cánh đồng xanh bạt ngàn, “đẹp không thể tả”. Lúc ấy chúng tôi ước gì những người bạn miền Nam gửi cho mình một ít nắng, một chút ánh mặt trời của phương Nam để thỏa cái nhìn của tầm mắt.

“Chạy thêm gần một giờ nữa, “cầu ước được thấy”, nắng lung linh xuyên qua mây mù, trên đầu chúng tôi là mây, cả nhóm trở nên bé xíu trên con đường nhỏ nằm vắt vẻo giữa một bên là núi, một bên là vực và dưới chân là một thung lũng xanh bạt ngàn xa tít tắp với những thửa ruộng bậc thang óng ánh trong nắng chiều, những con suối nhỏ uốn quanh trước khi cùng hòa mình vào dòng sông Hồng… “Tuyệt vời! “Tuyệt vời! Tuyệt vời” - tất cả chúng tôi đều thốt lên.

Xe vẫn liên tục xuống dốc và khoảng xanh bạt ngàn vẫn mở đều, mở đều, những dòng suối ở dưới thung lũng vẫn bám chúng tôi. Cả vùng thung lũng phía dưới như cô gái xuân thì phơi sắc xuân. Còn gì hạnh phúc bằng khi vừa được dạo trong mây, vừa được ngắm nhìn một góc Tây Bắc ở nơi đỉnh cao vời vợi này?

Qua Ngãi Thầu, xe vẫn bon bon đổ xuôi dốc. Bỗng có tiếng nhạc vui nhộn giữa trời thanh vắng. Ở đâu ra tiếng nhạc trên đỉnh núi cao, lại ở ngay đoạn dốc quanh co không một mái nhà?

Ngạc nhiên, dõi mắt tìm, chúng tôi bắt gặp hai cô gái Mông Hoa đang về Ngãi Thầu. Trên tay là chiếc máy cassette to đùng với 5 cuộn băng, chưa kể một cuộn đang cất tiếng hát véo von trong máy. Hai cô chỉ chịu nói chuyện với thành viên nữ duy nhất trong đoàn là tôi bằng những câu trả lời nhát gừng. “Đi Ngãi Thầu đấy!”. “Tên gì hả? Không biết đâu. Mà hỏi làm chi?”… “Hai bạn đi tình yêu phải không?” - tôi hỏi.

Hai cô cười bẽn lẽn nhưng trả lời rất thực lòng: “Ừ đấy!”. “Bao giờ mới tới”. “Tối là tới mà. Nghe hết băng là tới”. “Vậy bao giờ mới về?”. “Thì mai về. Lo gì”. Chỉ kịp chụp vài tấm hình lưu niệm, hai cô bé tạm biệt để tiếp tục về “tình yêu” ở Ngãi Thầu trong tiếng nhạc rộn ràng. Chúng tôi nhìn theo đôi chân của 2 cô gái nhỏ mà lòng đầy lưu luyến…

Korean Air! - Theo Vi thảo (Chuyentrang Tuoitre), internet

Vâng, cao lắm mới đến Cao Bằng. Cây sầu lá đỏ có cách tựa của cây sầu.
Sông có cách xanh ngắt của Quây Sơn vì một dãy núi cao ngất vây quanh. Và ngọn thác xuyên quốc gia đứng thứ nhì thế giới có tên Bản Giốc, vẫn đổ nước trắng xoá.

Như con đường tơ lụa vùng cao

Tôi đã dừng chân ở nhiều ngọn thác, nhưng thác nước kỳ vĩ này vẫn không xoá được trong tim tôi những ngôi nhà đất thó nơi vành đai biên giới tổ quốc tôi.

Khác với những ngôi nhà tường trình đất thó nện rất dày bên xóm Lũng Cẩm Trên ở Hà Giang, ngôi nhà đất thó, đất ruộng bên này tường đất vẫn mỏng hơn. Dù đã sang xuân, răng tôi vẫn lập cập va vào nhau. Chỉ khi chui vào cái bếp cũng đắp bằng đất thó; ăn cháo ấu tẩu nấu bằng thứ hạt dẻ khô với xương thịt heo cắp nách, mắt tôi mới sáng ra; rồi mới nhìn trần nhà của người dân tộc Tày. Trần nhà của vùng miền núi vẫn giăng mắc đầy ngô, gạo nếp nương vẫn nhiều hơn gạo tẻ. Đất có mặt ngay trong ba ông vua bếp, rồi cái bếp ngoài trời cũng đắp bằng đất khum khum như cái chum, khoét miệng dưới để nấu rượu ngô.

Một câu hỏi được đặt ra: vì sao đường vành đai biên giới vẫn còn nhiều nhà đất thó? Thì ra, xây nhà ở vùng Cao Bằng giá vật liệu đắt gấp ba lần miền xuôi vì phí vận chuyển. Hơn 30 cây số đường đèo còn đang rải đá, trời mưa hay nắng xe chạy phải mất hơn hai giờ đồng hồ. Đường đi nhiều chỗ thót tim.

Chỉ khi đứng bóng núi, sương giăng, lạc chân vào vườn hoa dẻ ở Trùng Khánh, ong từng bầy bay rù rì lưng núi, cánh cung của cung đường giáp biên thật đẹp. Con sông Quây Sơn lúc có nắng, trong vắt nghiêng về phía mặt trời. Nước vẫn trắng thác Bản Giốc, đổ xuống sông Quây Sơn, nơi dòng sông bắt nguồn từ phía Vân Nam Trung Quốc đổ về non nước Cao Bằng. Những cánh đồng lúa non, với những con ngựa trắng nhởn nhơ lưng núi. Những bầy ngựa trắng có con đang thồ hàng xuống chợ.

Có bao nhiêu con đường mòn của tiểu thương từng vẹt cả móng ngựa trên vách núi, không tính hết. Có bao nhiêu tấn chè Shan Tuyết ở cao nguyên đá Hà Giang, ngựa thồ sang Trùng Khánh, có bao nhiêu cao ngựa trắng thồ hàng về Lũng Cẩm Trên ở Hà Giang?

Con đường cánh cung biên giới đông bắc này thật huyền diệu, khác gì con đường tơ lụa năm xưa. Đổ về Cao Bằng dự phiên chợ trước tết, bò giống và ngựa giống, trà Shan Tuyết và ong rừng, xôi ngũ sắc và xôi trám... làm nên gương mặt chợ vùng núi trong thung lũng núi vừa xôn xao vừa ấm áp.

Sắc màu của người miền sơn cước

Tôi luôn bị ám ảnh bởi những con ngựa trắng ngắt trà dây ăn bên dòng sông xanh ngắt, nơi có những ngôi nhà đất thó, sẫm nâu, thâm u, những điệu hát lượn cũng u buồn của nhiều mối tình không đến được với nhau, vì tục lệ, vì những lý do rất nhiêu khê của con người tự đặt ra rồi tự làm khổ nhau. Làn điệu dân ca này luôn làm ta chới với như khi say rượu ngô. Bạn đã nghe một người Mông, đơn độc hát khi dắt ngựa trên dốc núi vắng? Đơn độc hát, mà chỉ có núi đá xám lại lắng nghe. Tôi đồ rằng vì những giọng hát này mà sông Quây Sơn mới xanh đến thế, mới day dứt tôi đến thế. Cũng có thể vì hát lượn, vọng ra từ ngôi nhà đất thó kia, đất thấu hiểu hắt lên núi đá, nên núi Cô Muông mới hùng vĩ, nên sông Bằng nước rất trong nhìn thấy cả sợi tóc bạc của người già.

Bạn đã một ngày theo ngựa đi hái trà dây trên ngọn thác Sầu? Tên thác là dân địa phương tự đặt, nơi thác đổ có những bóng cây sầu lá đỏ như khêu trên vách núi. Người phụ nữ miền núi có thói quen vừa đi vừa thêu, vừa đi vừa tước lanh. Những cô gái thêu khăn choàng và váy hoa để diện ngày tết.

Nếu gặp ngày mù sương, bạn ngồi nướng thịt gà bọc đất trong cái bếp bằng đất, trong ngôi nhà cũng bằng đất thó, ngước nhìn trần nhà dát toàn bắp ngô, đủ màu tự nhiên phết phảy trắng vàng đỏ sậm của ngô trên trần nhà, bạn sẽ cảm nhận được nỗi niềm của miền đất nơi ấy: cao lắm Cao Bằng.

Theo Lộc Vừng (SGTT), internet

Vâng, cao lắm mới đến Cao Bằng. Cây sầu lá đỏ có cách tựa của cây sầu.
Sông có cách xanh ngắt của Quây Sơn vì một dãy núi cao ngất vây quanh. Và ngọn thác xuyên quốc gia đứng thứ nhì thế giới có tên Bản Giốc, vẫn đổ nước trắng xoá.

Như con đường tơ lụa vùng cao

Tôi đã dừng chân ở nhiều ngọn thác, nhưng thác nước kỳ vĩ này vẫn không xoá được trong tim tôi những ngôi nhà đất thó nơi vành đai biên giới tổ quốc tôi.

Khác với những ngôi nhà tường trình đất thó nện rất dày bên xóm Lũng Cẩm Trên ở Hà Giang, ngôi nhà đất thó, đất ruộng bên này tường đất vẫn mỏng hơn. Dù đã sang xuân, răng tôi vẫn lập cập va vào nhau. Chỉ khi chui vào cái bếp cũng đắp bằng đất thó; ăn cháo ấu tẩu nấu bằng thứ hạt dẻ khô với xương thịt heo cắp nách, mắt tôi mới sáng ra; rồi mới nhìn trần nhà của người dân tộc Tày. Trần nhà của vùng miền núi vẫn giăng mắc đầy ngô, gạo nếp nương vẫn nhiều hơn gạo tẻ. Đất có mặt ngay trong ba ông vua bếp, rồi cái bếp ngoài trời cũng đắp bằng đất khum khum như cái chum, khoét miệng dưới để nấu rượu ngô.

Một câu hỏi được đặt ra: vì sao đường vành đai biên giới vẫn còn nhiều nhà đất thó? Thì ra, xây nhà ở vùng Cao Bằng giá vật liệu đắt gấp ba lần miền xuôi vì phí vận chuyển. Hơn 30 cây số đường đèo còn đang rải đá, trời mưa hay nắng xe chạy phải mất hơn hai giờ đồng hồ. Đường đi nhiều chỗ thót tim.

Chỉ khi đứng bóng núi, sương giăng, lạc chân vào vườn hoa dẻ ở Trùng Khánh, ong từng bầy bay rù rì lưng núi, cánh cung của cung đường giáp biên thật đẹp. Con sông Quây Sơn lúc có nắng, trong vắt nghiêng về phía mặt trời. Nước vẫn trắng thác Bản Giốc, đổ xuống sông Quây Sơn, nơi dòng sông bắt nguồn từ phía Vân Nam Trung Quốc đổ về non nước Cao Bằng. Những cánh đồng lúa non, với những con ngựa trắng nhởn nhơ lưng núi. Những bầy ngựa trắng có con đang thồ hàng xuống chợ.

Có bao nhiêu con đường mòn của tiểu thương từng vẹt cả móng ngựa trên vách núi, không tính hết. Có bao nhiêu tấn chè Shan Tuyết ở cao nguyên đá Hà Giang, ngựa thồ sang Trùng Khánh, có bao nhiêu cao ngựa trắng thồ hàng về Lũng Cẩm Trên ở Hà Giang?

Con đường cánh cung biên giới đông bắc này thật huyền diệu, khác gì con đường tơ lụa năm xưa. Đổ về Cao Bằng dự phiên chợ trước tết, bò giống và ngựa giống, trà Shan Tuyết và ong rừng, xôi ngũ sắc và xôi trám... làm nên gương mặt chợ vùng núi trong thung lũng núi vừa xôn xao vừa ấm áp.

Sắc màu của người miền sơn cước

Tôi luôn bị ám ảnh bởi những con ngựa trắng ngắt trà dây ăn bên dòng sông xanh ngắt, nơi có những ngôi nhà đất thó, sẫm nâu, thâm u, những điệu hát lượn cũng u buồn của nhiều mối tình không đến được với nhau, vì tục lệ, vì những lý do rất nhiêu khê của con người tự đặt ra rồi tự làm khổ nhau. Làn điệu dân ca này luôn làm ta chới với như khi say rượu ngô. Bạn đã nghe một người Mông, đơn độc hát khi dắt ngựa trên dốc núi vắng? Đơn độc hát, mà chỉ có núi đá xám lại lắng nghe. Tôi đồ rằng vì những giọng hát này mà sông Quây Sơn mới xanh đến thế, mới day dứt tôi đến thế. Cũng có thể vì hát lượn, vọng ra từ ngôi nhà đất thó kia, đất thấu hiểu hắt lên núi đá, nên núi Cô Muông mới hùng vĩ, nên sông Bằng nước rất trong nhìn thấy cả sợi tóc bạc của người già.

Bạn đã một ngày theo ngựa đi hái trà dây trên ngọn thác Sầu? Tên thác là dân địa phương tự đặt, nơi thác đổ có những bóng cây sầu lá đỏ như khêu trên vách núi. Người phụ nữ miền núi có thói quen vừa đi vừa thêu, vừa đi vừa tước lanh. Những cô gái thêu khăn choàng và váy hoa để diện ngày tết.

Nếu gặp ngày mù sương, bạn ngồi nướng thịt gà bọc đất trong cái bếp bằng đất, trong ngôi nhà cũng bằng đất thó, ngước nhìn trần nhà dát toàn bắp ngô, đủ màu tự nhiên phết phảy trắng vàng đỏ sậm của ngô trên trần nhà, bạn sẽ cảm nhận được nỗi niềm của miền đất nơi ấy: cao lắm Cao Bằng.

Theo Lộc Vừng (SGTT), internet

Giữa đợt giá rét kỷ lục tại miền Bắc (dưới 9 độ C), các tình nguyện viên (TNV) của Câu lạc bộ (CLB) Nhiệt huyết trẻ đã vượt qua con đường núi hiểm trở dài hơn 10 km, mang áo ấm cho trẻ em, đồng bào hai xóm Lũng Cà, Lũng Luông (hai xóm nghèo nhất xã Thượng Nung), H.Võ Nhai, tỉnh Thái Nguyên.

< Xe tải chở quà tặng tới cho bà con Thượng Nung chỉ đến được trung tâm xã vì đường vào 2 xóm Lũng Cà, Lũng Luông rất xấu.

Cách trung tâm TP.Thái Nguyên 40 km, tuy nhiên, hai xóm Lũng Cà, Lũng Luông đến nay vẫn còn quá nhiều thiếu thốn. Con đường từ trung tâm xã tới hai xóm này, ô tô không thể vào, các TNV chỉ còn một cách đi bộ, vác trên vai quà tặng cho trẻ em, người dân vùng núi.


< Con đường dốc cheo leo vào hai xóm Lũng Cà, Lũng Luông càng khó khi trời đổ mưa tầm tã.

Hành trình bắt đầu từ ngày 19.1.2013, tuy nhiên quá trình quyên góp, chuẩn bị quần áo, gạo, chăn bông cho bà con bắt đầu từ tháng 10.2012.

Nguồn tài trợ cho chương trình ít ỏi, các TNV đều phải tự lực tham gia công tác xã hội để gây quỹ cho CLB. Trước đó, chuẩn bị cho chiến dịch tình nguyện này, các TNV đã tham gia các phiên hội chợ, bán hàng handmade, làm người cổ vũ trong các chương trình truyền hình trực tiếp của Đài truyền hình Việt Nam...


< Các TNV không ngại mưa, rét mang chăn bông, gạo tới từng ngôi nhà trong xóm.

Ngày 19.1, 30 TNV CLB đặt chân đến Thượng Nung, trời đổ mưa tầm tã, nhiệt độ ngoài trời chỉ còn dưới 9 độ C. Con đường dốc cheo leo dẫn đến Lũng Cà, Lũng Luông trơn trượt, ngập ngụa trong đất đỏ.

Vác trên vai những thùng quà nặng trĩu, nhiều TNV đã ngã, chân tay xây xước, quần áo lấm lem bùn đất. Tuy nhiên, không có ai bỏ cuộc giữa chừng.

Trẻ em, người lớn xóm Lũng Cà, Lũng Luông vui mừng đón chào đoàn tình nguyện. Nhiều người già lần đầu tiên được cầm chiếc chăn bông mới đã bật khóc vì mùa đông đến lạnh quá, không có tiền để mua chăn, áo...


< Với trẻ em, người dân Lũng Cà, Lũng Luông, những món quà cho mùa đông này thực sự quý giá.

Anh Lý Văn Hoàng, Bí thư đoàn xã Thượng Nung, cho hay hiện tại hai thôn nghèo Lũng Cà, Lũng Luông vẫn chưa có điện sáng, lương thực chủ yếu là ngô và sắn. Người dân sống chủ yếu tự cấp tự túc, trồng ngô khoai sắn trên núi. Nước ngọt khan hiếm, bà con sống thiếu nước quanh năm, cây khoai cây sắn cũng cằn cỗi.

Dân cư hai xóm chủ yếu là người Mông, trình độ dân trí rất thấp, 50% người dân không biết tiếng Kinh... Các cô giáo đến dạy học tại điểm trường trong Lũng Cà, Lũng Luông phải đi bộ 10 km vào trường, mang theo rau, ít muối vừng, cá khô mặn để ăn dần, cuối tuần mới được về nhà ở dưới xã.


< Điểm trường tiểu học Lũng Luông nằm chon von trên đỉnh núi heo hút.

Chia sẻ với khó khăn của đồng bào, CLB đã trao tặng 10 suất quà cho những học sinh học giỏi có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn (mỗi suất quà trị giá 150.000 đồng); trao tặng 15 suất quà cho 15 gia đình khó khăn (mỗi suất 1 chiếc chăn bông và 10 kg gạo), CLB cũng ủng hộ 500 đầu sách vở cấp cho trường tiểu học và trung học cơ sở Thượng Nung.

Tối 19.1, CLB cùng đoàn xã Thượng Nung tổ chức chương trình giao lưu văn nghệ “Ấm áp vùng cao”. Trẻ em Thượng Nung nghe hát, diễn kịch say sưa. Các em cho hay đây là lần đầu tiên trong đời được xem một buổi biểu diễn văn nghệ.
Sáng ngày 20.1 các thành viên CLB đã dọn dẹp vệ sinh trường tiểu học và trung học cơ sở Thượng Nung, thắp hương tưởng niệm và dọn dẹp tại Đài tưởng niệm Anh hùng liệt sĩ xã Thượng Nung.


< Anh Lê Đình Nguyên (trái) - Chủ nhiệm CLB Nhiệt huyết trẻ - cho biết mỗi chuyến đi lên vùng cao, anh càng trăn trở, làm sao để có thể mang ấm áp tới tất cả trẻ em.

CLB Nhiệt huyết trẻ thành lập năm 2010, tập hợp những sinh viên, công chức đang công tác, học tập tại TP.Hà Nội, tổ chức những chương trình tình nguyện tiếp sức mùa thi, mùa đông yêu thương... tại nhiều tỉnh thành khó khăn trong cả nước.

Anh Lê Đình Nguyên, Chủ nhiệm CLB Nhiệt huyết trẻ cho biết chương trình mang áo ấm đến với bà con Thượng Nung nằm trong chương trình Mùa đông yêu thương. Trong thời gian tới, CLB nhiệt huyết trẻ sẽ tổ chức các chương trình tình nguyện mang áo ấm cho trẻ em nghèo ngoại thành Hà Nội, dạy học cho trẻ em các xóm bãi sông Hồng...
Korean Air! - Theo Thúy Hằng (Thanhnien)

Giữa đợt giá rét kỷ lục tại miền Bắc (dưới 9 độ C), các tình nguyện viên (TNV) của Câu lạc bộ (CLB) Nhiệt huyết trẻ đã vượt qua con đường núi hiểm trở dài hơn 10 km, mang áo ấm cho trẻ em, đồng bào hai xóm Lũng Cà, Lũng Luông (hai xóm nghèo nhất xã Thượng Nung), H.Võ Nhai, tỉnh Thái Nguyên.

< Xe tải chở quà tặng tới cho bà con Thượng Nung chỉ đến được trung tâm xã vì đường vào 2 xóm Lũng Cà, Lũng Luông rất xấu.

Cách trung tâm TP.Thái Nguyên 40 km, tuy nhiên, hai xóm Lũng Cà, Lũng Luông đến nay vẫn còn quá nhiều thiếu thốn. Con đường từ trung tâm xã tới hai xóm này, ô tô không thể vào, các TNV chỉ còn một cách đi bộ, vác trên vai quà tặng cho trẻ em, người dân vùng núi.


< Con đường dốc cheo leo vào hai xóm Lũng Cà, Lũng Luông càng khó khi trời đổ mưa tầm tã.

Hành trình bắt đầu từ ngày 19.1.2013, tuy nhiên quá trình quyên góp, chuẩn bị quần áo, gạo, chăn bông cho bà con bắt đầu từ tháng 10.2012.

Nguồn tài trợ cho chương trình ít ỏi, các TNV đều phải tự lực tham gia công tác xã hội để gây quỹ cho CLB. Trước đó, chuẩn bị cho chiến dịch tình nguyện này, các TNV đã tham gia các phiên hội chợ, bán hàng handmade, làm người cổ vũ trong các chương trình truyền hình trực tiếp của Đài truyền hình Việt Nam...


< Các TNV không ngại mưa, rét mang chăn bông, gạo tới từng ngôi nhà trong xóm.

Ngày 19.1, 30 TNV CLB đặt chân đến Thượng Nung, trời đổ mưa tầm tã, nhiệt độ ngoài trời chỉ còn dưới 9 độ C. Con đường dốc cheo leo dẫn đến Lũng Cà, Lũng Luông trơn trượt, ngập ngụa trong đất đỏ.

Vác trên vai những thùng quà nặng trĩu, nhiều TNV đã ngã, chân tay xây xước, quần áo lấm lem bùn đất. Tuy nhiên, không có ai bỏ cuộc giữa chừng.

Trẻ em, người lớn xóm Lũng Cà, Lũng Luông vui mừng đón chào đoàn tình nguyện. Nhiều người già lần đầu tiên được cầm chiếc chăn bông mới đã bật khóc vì mùa đông đến lạnh quá, không có tiền để mua chăn, áo...


< Với trẻ em, người dân Lũng Cà, Lũng Luông, những món quà cho mùa đông này thực sự quý giá.

Anh Lý Văn Hoàng, Bí thư đoàn xã Thượng Nung, cho hay hiện tại hai thôn nghèo Lũng Cà, Lũng Luông vẫn chưa có điện sáng, lương thực chủ yếu là ngô và sắn. Người dân sống chủ yếu tự cấp tự túc, trồng ngô khoai sắn trên núi. Nước ngọt khan hiếm, bà con sống thiếu nước quanh năm, cây khoai cây sắn cũng cằn cỗi.

Dân cư hai xóm chủ yếu là người Mông, trình độ dân trí rất thấp, 50% người dân không biết tiếng Kinh... Các cô giáo đến dạy học tại điểm trường trong Lũng Cà, Lũng Luông phải đi bộ 10 km vào trường, mang theo rau, ít muối vừng, cá khô mặn để ăn dần, cuối tuần mới được về nhà ở dưới xã.


< Điểm trường tiểu học Lũng Luông nằm chon von trên đỉnh núi heo hút.

Chia sẻ với khó khăn của đồng bào, CLB đã trao tặng 10 suất quà cho những học sinh học giỏi có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn (mỗi suất quà trị giá 150.000 đồng); trao tặng 15 suất quà cho 15 gia đình khó khăn (mỗi suất 1 chiếc chăn bông và 10 kg gạo), CLB cũng ủng hộ 500 đầu sách vở cấp cho trường tiểu học và trung học cơ sở Thượng Nung.

Tối 19.1, CLB cùng đoàn xã Thượng Nung tổ chức chương trình giao lưu văn nghệ “Ấm áp vùng cao”. Trẻ em Thượng Nung nghe hát, diễn kịch say sưa. Các em cho hay đây là lần đầu tiên trong đời được xem một buổi biểu diễn văn nghệ.
Sáng ngày 20.1 các thành viên CLB đã dọn dẹp vệ sinh trường tiểu học và trung học cơ sở Thượng Nung, thắp hương tưởng niệm và dọn dẹp tại Đài tưởng niệm Anh hùng liệt sĩ xã Thượng Nung.


< Anh Lê Đình Nguyên (trái) - Chủ nhiệm CLB Nhiệt huyết trẻ - cho biết mỗi chuyến đi lên vùng cao, anh càng trăn trở, làm sao để có thể mang ấm áp tới tất cả trẻ em.

CLB Nhiệt huyết trẻ thành lập năm 2010, tập hợp những sinh viên, công chức đang công tác, học tập tại TP.Hà Nội, tổ chức những chương trình tình nguyện tiếp sức mùa thi, mùa đông yêu thương... tại nhiều tỉnh thành khó khăn trong cả nước.

Anh Lê Đình Nguyên, Chủ nhiệm CLB Nhiệt huyết trẻ cho biết chương trình mang áo ấm đến với bà con Thượng Nung nằm trong chương trình Mùa đông yêu thương. Trong thời gian tới, CLB nhiệt huyết trẻ sẽ tổ chức các chương trình tình nguyện mang áo ấm cho trẻ em nghèo ngoại thành Hà Nội, dạy học cho trẻ em các xóm bãi sông Hồng...
Korean Air! - Theo Thúy Hằng (Thanhnien)

Nhắc đến ngã ba biên giới A Pa Chải (Mường Nhé, Ðiện Biên) người ta thường nghĩ đến một miền biên viễn xa xăm cách trở, kinh tế khó khăn và dân trí còn thấp.
Tuy nhiên, nơi đây còn là một điểm đến đầy hấp dẫn với những ai đam mê khám phá, muốn trải nghiệm khung cảnh tự nhiên cũng như văn hóa vùng cao, muốn vượt qua chính mình bằng hành trình gian khó nhưng hết sức thú vị.

A Pa Chải trong tiếng Hà Nhì có nghĩa là vùng đất bằng phẳng, rộng lớn. Nhưng để đến được cao điểm cực tây này, cần phải vượt qua ít nhất 500 km từ Thủ đô Hà Nội lên TP Ðiện Biên Phủ...

... rồi tiếp tục chặng đường núi gập ghềnh, quanh co thêm chừng 260 km nữa mới vào đến xã Sín Thầu, huyện Mường Nhé, nơi có đường biên giới tiếp giáp giữa ba nước Việt Nam - Lào - Trung Quốc, cũng là điểm đầu tiên đặt bút mỗi khi vẽ tấm bản đồ đất nước.

Con đường nhựa xuyên Mường Nhé mới được hoàn thành và sử dụng vài năm gần đây thật sự đã mang đến nhiều đổi thay cho cuộc sống của đồng bào các dân tộc thiểu số, đồng thời cũng góp phần giúp bao người phương xa có điều kiện tìm đến với xứ sở này. Thuở trước, phải mất rất nhiều giờ, thậm chí cả ngày trời mới có thể vượt qua những đoạn đường dài hiểm trở, chỉ có thể đi xe máy và đi bộ.

Ấn tượng đầu tiên với mỗi người trong chuyến đi hẳn là cảnh đẹp xanh tươi trùng điệp của miền rừng núi Tây Bắc với núi cao, vực sâu, mây vờn, suối lượn. Giữa xanh thẫm cây rừng đại ngàn, những bản làng của người Hà Nhì thấp thoáng, nằm bình yên trong nắng gió biên ải. Không phải giữa mùa mưa nên dòng nước Chung Chải, Mo Phí, những con suối lừng danh chảy qua đây cũng êm đềm hơn, uốn lượn, rì rào như đang dẫn dắt chúng tôi đến với vùng đất huyền thoại "một con gà gáy, ba nước cùng nghe".

Và, bầu trời hoàng hôn đúng là một tuyệt tác kỳ diệu của tự nhiên, khi mặt trời nhuộm sắc đỏ của mình trải dài thành từng cung bậc đỏ sẫm, đỏ tươi, đỏ cam, vàng cam... lên nền trời xanh ngăn ngắt, lên những đám mây trắng đang cuộn lên ở phía chân trời, để rồi khuất dạng sau cùng trên lãnh thổ Việt Nam.

Dừng chân ở nhà ông Pờ Dần Sinh, Bí thư kiêm Chủ tịch UBND xã Sín Thầu vào lúc chạng vạng tối, sự thân thiện và hiếu khách của con người nơi đây khiến chúng tôi vô cùng xúc động và ngạc nhiên mặc dù đã được nghe nói đến không ít lần. Căn nhà của gia đình người Hà Nhì nằm giữa ngã ba biên giới này đã tiếp đón mỗi năm hàng trăm lượt khách, hàng nghìn dân du lịch "phượt" từ khắp mọi nơi, nam có, nữ có, đủ mọi lứa tuổi, nghề nghiệp, từ tận miền nam, từ cả nước ngoài đến với A Pa Chải.

Không chỉ mời khách ăn, ngủ hoàn toàn miễn phí, họ còn nhiệt tình giới thiệu nhiều nét văn hóa độc đáo, cũng như giúp đỡ việc sắp xếp lịch trình đi lại. Biết rằng người vùng cao vốn mộc mạc, quý người, nhưng "chiêu đãi" người lạ từ nơi khác đến với một tấm lòng ấm áp và chân thành như vậy thì quả thực đáng quý, đáng trân trọng biết bao.

Ðược biết, dòng họ Pờ cũng chính là đại gia đình có ảnh hưởng rất lớn đối với người Hà Nhì và có những cá nhân xuất sắc có nhiều đóng góp trong nỗ lực xây dựng đời sống mới cho dân tộc, cho quê hương.

Tiếp tục cuộc hành trình, chúng tôi ngược dốc tìm đến Ðồn Biên phòng 317 để thăm những người lính quân hàm xanh đang lặng lẽ ngày đêm bảo vệ từng tấc đất chủ quyền thiêng liêng của Tổ quốc, vừa chăm lo, giúp đỡ nhân dân vùng biên từng bước được no ấm.

Ðồn trưởng Nguyễn Ðức Thắng cùng anh em chiến sĩ từng nhiều lần tiếp đãi rất nồng nhiệt các đoàn khách. Tình cảm của những người dân và chiến sĩ biên phòng nơi vùng biên xa xôi khiến A Pa Chải trở nên đẹp hơn, đáng nhớ hơn.

Qua sự hướng dẫn của các chiến sĩ biên phòng, du khách có thể đi thăm các cột mốc biên giới, đặc biệt là mốc số 0 trên đỉnh Khoang Sa Lan hùng vĩ. Ðến A Pa Chải mà chưa đặt chân đến nơi phân định chủ quyền thiêng liêng của Tổ quốc thì thật là một thiếu sót đáng tiếc. Vượt qua mấy chục km đường mòn xuyên rừng gian nan và mệt nhọc, lên với mốc số 0, để thu vào tầm mắt muôn trùng núi, muôn trùng mây, những con đường ngoằn ngoèo như sợi chỉ xuyên qua bản mường, để thấy thêm tự hào, thêm yêu hơn giang sơn gấm vóc ông cha để lại.

Không như chúng tôi đã hình dung trước đó về một chốn "thâm sơn cùng cốc", mà trái lại người Hà Nhì ở A Pa Chải có một cuộc sống tương đối đầy đủ, với nếp sinh hoạt khá văn minh. Những nếp nhà gỗ vững chắc được lợp tôn, khu vệ sinh đặt cách xa nơi ở, trâu bò được nhốt trong chuồng trại, trẻ em có quần áo mặc, có chăn ấm khi mùa lạnh về.

Những ngày này, người dân ở bản Tá Miếu, ở Tả Kố Khừ đang háo hức và chuẩn bị cho một dịp đặc biệt đang cận kề: Tết cổ truyền Hồ Sự Chà (Tết cơm mới). Ðược ấn định vào ngày con rồng đầu tiên của tháng 12 dương lịch (theo quan niệm của người Hà Nhì), Tết Hồ Sự Chà là ngày hội lớn và có ý nghĩa hết sức quan trọng. Du khách thập phương đến vào dịp này sẽ may mắn có cơ hội trải nghiệm một không gian văn hóa đặc sắc tuyệt vời với những gì tinh hoa nhất của núi rừng miền Tây Bắc và con người được thể hiện qua ẩm thực, qua trang phục, qua âm nhạc và những câu chuyện kể cùng các phong tục, tập quán tốt đẹp lâu đời...

Sau mười năm thành lập huyện Mường Nhé, nhờ những chủ trương, chính sách tích cực của Ðảng và Nhà nước mà giờ đây A Pa Chải đã không còn quá xa xôi. Có nhiều những bài viết, những hình ảnh được chia sẻ trên báo chí và cộng đồng mạng in-tơ-nét về xứ sở tươi đẹp và ấm tình người ở tận cùng phía tây này. Thậm chí trong giới du lịch "phượt", cái tên A Pa Chải luôn là một trong số những địa danh phải đến, là một khát khao chinh phục lớn lao.

Chuyến đi đến A Pa Chải đã để lại trong chúng tôi thật nhiều trải nghiệm, cảm xúc sâu sắc, vừa giống như những gì đã nghe nói, mà lại vừa choáng ngợp hơn, yêu thích hơn. Rời ngã ba biên giới, cũng đừng quên mang theo một ít những sản vật giản dị mà thật quý như mật ong, rau rừng, bánh dày Hà Nhì... để làm quà cho bạn bè, người thân, mang về xuôi chút hương vị và chút tình ngọt lành của rừng núi Tây Bắc.

Du lịch, GO! - Theo Hoàng Mỹ Hạnh (Nhandan), internet

Vài chia sẻ kinh nghiệm để đi Mốc 0 A Pa Chải:

- Thủ tục xin giấy phép: để thuận tiện bạn cần xin giấy phép của Bộ chỉ huy Biên Phòng Tỉnh Điện Biên. Chỉ huy trưởng anh Tuyên, chỉ huy phó anh Phiến. Để xin được giấy phép bạn cần có giấy giới thiệu của đơn vị công tác. Nếu đủ giấy tờ thì thủ tục cấp giấy phép khá nhanh, khoảng 2h là xong.

- Nếu bạn đi từ Điện Biên thì hành trình khoảng 280km: Điện Biên - Mường Chà - Mường Nhé - Chung Chải - Xín Thầu - A Pa Chải. Bạn lội qua 3,4 suối tùy mùa nước nhiều ít, chú ý ngập bugi tắt máy xe. Nên đi sớm từ Điện Biên. Quỷ khởi hành từ 5g sáng và đến A Pa Chải khoảng 5g chiều, đi thong thả còn chụp hình chụp ảnh và phòng sự cố hư xe.

- Phải luôn luôn hỏi đường nếu có ngã 3, ngã 4 vì cứ thấy đường đẹp mà đi là lạc ngay. Đường từ Mường Nhé đi Xín Thầu đang làm nên xấu, cần phải đem theo đồ nghề sửa xe và thay ruột vì dọc đường rất hiếm điểm sửa xe. Gặp cây xăng là đổ ngay, tốt nhất nên đem theo 1 chai dự trữ.

- Về ăn ở: Bạn có thể nghỉ ở các điểm sau tùy theo khả năng ngoại giao của bạn: Đồn biên phòng Leng Su Sìn 405 (cách A Pa Chải khoảng 35km), nhà bác Pờ Dần Sinh (Chủ tịch UBND xã Xín Thầu) đã có những trường hợp có các đoàn lên ở nhờ nhà bác Sinh mà lại cư xử rất tệ nên dù nhiệt tình mấy bác Sinh cũng cảm thấy mệt mỏi khi đón tiếp các đoàn ngủ nhờ. Đồn biên phòng A Pa Chải 317 (bạn phải có giấy phép). Dù ăn ở nhà bác Sinh, hay đồn biên phòng các bạn cũng nên tế nhị gửi tiền. Thật ra các anh biên phòng cũng không quá khó khăn song bạn phải cư xử phù hợp. Còn trường hợp quá tệ thì bạn vào bản nhờ dẫn đi cũng được (nhưng là bất khả kháng nhé).

- Từ Chung Chải trở đi là điện thoại hoàn toàn mất sóng nên cần thu xếp liên lạc gì thì nên thực hiện trước nhé. Quỷ không biết vụ này làm 3 ngày không liên lạc được với người yêu buồn chết luôn.
- Trang phục: Leo Mốc 0 không cần phải chuẩn bị gì đặc biệt: giày có gai, quần Jean, áo thun, nón, thêm cây gậy là ok. Chỉ tội đứa nào vác đồ ăn là toi đời.
Nhớ nhiêu đó thôi. Ai cần gì thì hỏi thêm nhé, có nhiêu share hết rồi - Hải An 01662168673

Korean Air!

Nhắc đến ngã ba biên giới A Pa Chải (Mường Nhé, Ðiện Biên) người ta thường nghĩ đến một miền biên viễn xa xăm cách trở, kinh tế khó khăn và dân trí còn thấp.
Tuy nhiên, nơi đây còn là một điểm đến đầy hấp dẫn với những ai đam mê khám phá, muốn trải nghiệm khung cảnh tự nhiên cũng như văn hóa vùng cao, muốn vượt qua chính mình bằng hành trình gian khó nhưng hết sức thú vị.

A Pa Chải trong tiếng Hà Nhì có nghĩa là vùng đất bằng phẳng, rộng lớn. Nhưng để đến được cao điểm cực tây này, cần phải vượt qua ít nhất 500 km từ Thủ đô Hà Nội lên TP Ðiện Biên Phủ...

... rồi tiếp tục chặng đường núi gập ghềnh, quanh co thêm chừng 260 km nữa mới vào đến xã Sín Thầu, huyện Mường Nhé, nơi có đường biên giới tiếp giáp giữa ba nước Việt Nam - Lào - Trung Quốc, cũng là điểm đầu tiên đặt bút mỗi khi vẽ tấm bản đồ đất nước.

Con đường nhựa xuyên Mường Nhé mới được hoàn thành và sử dụng vài năm gần đây thật sự đã mang đến nhiều đổi thay cho cuộc sống của đồng bào các dân tộc thiểu số, đồng thời cũng góp phần giúp bao người phương xa có điều kiện tìm đến với xứ sở này. Thuở trước, phải mất rất nhiều giờ, thậm chí cả ngày trời mới có thể vượt qua những đoạn đường dài hiểm trở, chỉ có thể đi xe máy và đi bộ.

Ấn tượng đầu tiên với mỗi người trong chuyến đi hẳn là cảnh đẹp xanh tươi trùng điệp của miền rừng núi Tây Bắc với núi cao, vực sâu, mây vờn, suối lượn. Giữa xanh thẫm cây rừng đại ngàn, những bản làng của người Hà Nhì thấp thoáng, nằm bình yên trong nắng gió biên ải. Không phải giữa mùa mưa nên dòng nước Chung Chải, Mo Phí, những con suối lừng danh chảy qua đây cũng êm đềm hơn, uốn lượn, rì rào như đang dẫn dắt chúng tôi đến với vùng đất huyền thoại "một con gà gáy, ba nước cùng nghe".

Và, bầu trời hoàng hôn đúng là một tuyệt tác kỳ diệu của tự nhiên, khi mặt trời nhuộm sắc đỏ của mình trải dài thành từng cung bậc đỏ sẫm, đỏ tươi, đỏ cam, vàng cam... lên nền trời xanh ngăn ngắt, lên những đám mây trắng đang cuộn lên ở phía chân trời, để rồi khuất dạng sau cùng trên lãnh thổ Việt Nam.

Dừng chân ở nhà ông Pờ Dần Sinh, Bí thư kiêm Chủ tịch UBND xã Sín Thầu vào lúc chạng vạng tối, sự thân thiện và hiếu khách của con người nơi đây khiến chúng tôi vô cùng xúc động và ngạc nhiên mặc dù đã được nghe nói đến không ít lần. Căn nhà của gia đình người Hà Nhì nằm giữa ngã ba biên giới này đã tiếp đón mỗi năm hàng trăm lượt khách, hàng nghìn dân du lịch "phượt" từ khắp mọi nơi, nam có, nữ có, đủ mọi lứa tuổi, nghề nghiệp, từ tận miền nam, từ cả nước ngoài đến với A Pa Chải.

Không chỉ mời khách ăn, ngủ hoàn toàn miễn phí, họ còn nhiệt tình giới thiệu nhiều nét văn hóa độc đáo, cũng như giúp đỡ việc sắp xếp lịch trình đi lại. Biết rằng người vùng cao vốn mộc mạc, quý người, nhưng "chiêu đãi" người lạ từ nơi khác đến với một tấm lòng ấm áp và chân thành như vậy thì quả thực đáng quý, đáng trân trọng biết bao.

Ðược biết, dòng họ Pờ cũng chính là đại gia đình có ảnh hưởng rất lớn đối với người Hà Nhì và có những cá nhân xuất sắc có nhiều đóng góp trong nỗ lực xây dựng đời sống mới cho dân tộc, cho quê hương.

Tiếp tục cuộc hành trình, chúng tôi ngược dốc tìm đến Ðồn Biên phòng 317 để thăm những người lính quân hàm xanh đang lặng lẽ ngày đêm bảo vệ từng tấc đất chủ quyền thiêng liêng của Tổ quốc, vừa chăm lo, giúp đỡ nhân dân vùng biên từng bước được no ấm.

Ðồn trưởng Nguyễn Ðức Thắng cùng anh em chiến sĩ từng nhiều lần tiếp đãi rất nồng nhiệt các đoàn khách. Tình cảm của những người dân và chiến sĩ biên phòng nơi vùng biên xa xôi khiến A Pa Chải trở nên đẹp hơn, đáng nhớ hơn.

Qua sự hướng dẫn của các chiến sĩ biên phòng, du khách có thể đi thăm các cột mốc biên giới, đặc biệt là mốc số 0 trên đỉnh Khoang Sa Lan hùng vĩ. Ðến A Pa Chải mà chưa đặt chân đến nơi phân định chủ quyền thiêng liêng của Tổ quốc thì thật là một thiếu sót đáng tiếc. Vượt qua mấy chục km đường mòn xuyên rừng gian nan và mệt nhọc, lên với mốc số 0, để thu vào tầm mắt muôn trùng núi, muôn trùng mây, những con đường ngoằn ngoèo như sợi chỉ xuyên qua bản mường, để thấy thêm tự hào, thêm yêu hơn giang sơn gấm vóc ông cha để lại.

Không như chúng tôi đã hình dung trước đó về một chốn "thâm sơn cùng cốc", mà trái lại người Hà Nhì ở A Pa Chải có một cuộc sống tương đối đầy đủ, với nếp sinh hoạt khá văn minh. Những nếp nhà gỗ vững chắc được lợp tôn, khu vệ sinh đặt cách xa nơi ở, trâu bò được nhốt trong chuồng trại, trẻ em có quần áo mặc, có chăn ấm khi mùa lạnh về.

Những ngày này, người dân ở bản Tá Miếu, ở Tả Kố Khừ đang háo hức và chuẩn bị cho một dịp đặc biệt đang cận kề: Tết cổ truyền Hồ Sự Chà (Tết cơm mới). Ðược ấn định vào ngày con rồng đầu tiên của tháng 12 dương lịch (theo quan niệm của người Hà Nhì), Tết Hồ Sự Chà là ngày hội lớn và có ý nghĩa hết sức quan trọng. Du khách thập phương đến vào dịp này sẽ may mắn có cơ hội trải nghiệm một không gian văn hóa đặc sắc tuyệt vời với những gì tinh hoa nhất của núi rừng miền Tây Bắc và con người được thể hiện qua ẩm thực, qua trang phục, qua âm nhạc và những câu chuyện kể cùng các phong tục, tập quán tốt đẹp lâu đời...

Sau mười năm thành lập huyện Mường Nhé, nhờ những chủ trương, chính sách tích cực của Ðảng và Nhà nước mà giờ đây A Pa Chải đã không còn quá xa xôi. Có nhiều những bài viết, những hình ảnh được chia sẻ trên báo chí và cộng đồng mạng in-tơ-nét về xứ sở tươi đẹp và ấm tình người ở tận cùng phía tây này. Thậm chí trong giới du lịch "phượt", cái tên A Pa Chải luôn là một trong số những địa danh phải đến, là một khát khao chinh phục lớn lao.

Chuyến đi đến A Pa Chải đã để lại trong chúng tôi thật nhiều trải nghiệm, cảm xúc sâu sắc, vừa giống như những gì đã nghe nói, mà lại vừa choáng ngợp hơn, yêu thích hơn. Rời ngã ba biên giới, cũng đừng quên mang theo một ít những sản vật giản dị mà thật quý như mật ong, rau rừng, bánh dày Hà Nhì... để làm quà cho bạn bè, người thân, mang về xuôi chút hương vị và chút tình ngọt lành của rừng núi Tây Bắc.

Du lịch, GO! - Theo Hoàng Mỹ Hạnh (Nhandan), internet

Vài chia sẻ kinh nghiệm để đi Mốc 0 A Pa Chải:

- Thủ tục xin giấy phép: để thuận tiện bạn cần xin giấy phép của Bộ chỉ huy Biên Phòng Tỉnh Điện Biên. Chỉ huy trưởng anh Tuyên, chỉ huy phó anh Phiến. Để xin được giấy phép bạn cần có giấy giới thiệu của đơn vị công tác. Nếu đủ giấy tờ thì thủ tục cấp giấy phép khá nhanh, khoảng 2h là xong.

- Nếu bạn đi từ Điện Biên thì hành trình khoảng 280km: Điện Biên - Mường Chà - Mường Nhé - Chung Chải - Xín Thầu - A Pa Chải. Bạn lội qua 3,4 suối tùy mùa nước nhiều ít, chú ý ngập bugi tắt máy xe. Nên đi sớm từ Điện Biên. Quỷ khởi hành từ 5g sáng và đến A Pa Chải khoảng 5g chiều, đi thong thả còn chụp hình chụp ảnh và phòng sự cố hư xe.

- Phải luôn luôn hỏi đường nếu có ngã 3, ngã 4 vì cứ thấy đường đẹp mà đi là lạc ngay. Đường từ Mường Nhé đi Xín Thầu đang làm nên xấu, cần phải đem theo đồ nghề sửa xe và thay ruột vì dọc đường rất hiếm điểm sửa xe. Gặp cây xăng là đổ ngay, tốt nhất nên đem theo 1 chai dự trữ.

- Về ăn ở: Bạn có thể nghỉ ở các điểm sau tùy theo khả năng ngoại giao của bạn: Đồn biên phòng Leng Su Sìn 405 (cách A Pa Chải khoảng 35km), nhà bác Pờ Dần Sinh (Chủ tịch UBND xã Xín Thầu) đã có những trường hợp có các đoàn lên ở nhờ nhà bác Sinh mà lại cư xử rất tệ nên dù nhiệt tình mấy bác Sinh cũng cảm thấy mệt mỏi khi đón tiếp các đoàn ngủ nhờ. Đồn biên phòng A Pa Chải 317 (bạn phải có giấy phép). Dù ăn ở nhà bác Sinh, hay đồn biên phòng các bạn cũng nên tế nhị gửi tiền. Thật ra các anh biên phòng cũng không quá khó khăn song bạn phải cư xử phù hợp. Còn trường hợp quá tệ thì bạn vào bản nhờ dẫn đi cũng được (nhưng là bất khả kháng nhé).

- Từ Chung Chải trở đi là điện thoại hoàn toàn mất sóng nên cần thu xếp liên lạc gì thì nên thực hiện trước nhé. Quỷ không biết vụ này làm 3 ngày không liên lạc được với người yêu buồn chết luôn.
- Trang phục: Leo Mốc 0 không cần phải chuẩn bị gì đặc biệt: giày có gai, quần Jean, áo thun, nón, thêm cây gậy là ok. Chỉ tội đứa nào vác đồ ăn là toi đời.
Nhớ nhiêu đó thôi. Ai cần gì thì hỏi thêm nhé, có nhiêu share hết rồi - Hải An 01662168673

Korean Air!

Nếu muốn có một chuyến đi khám phá Tây Bắc, việc lựa chọn QL6 qua Hòa Bình, Sơn La, Điện Biên rồi vòng về Sa Pa sẽ là cung đường lý tưởng. Trên cung đường huyền thoại ấy, điểm dừng chân đầu tiên đầy hấp dẫn là Mai Châu.

Cách Hà Nội 130km, thung lũng du lịch Mai Châu (huyện Mai Châu, tỉnh Hòa Bình) là điểm du lịch văn hóa được du khách trong và ngoài nước đều mong muốn đến thăm. Đến với Mai Châu, du khách có thể chọn phương tiện di chuyển đơn giản bằng ô tô, hoặc với những người yêu khám phá thì xe máy là một lựa chọn hoàn hảo để có thể vừa đi, vừa khám phá và tận hưởng vẻ đẹp thiên nhiên trên những cung đường.

Qua ngã ba Mường Khến, ghé thị trấn Tân Lạc, hành trình bắt đầu đưa du khách vào một trong những con đèo huyền thoại của vùng Tây Bắc. Con đèo mà dân phượt bụi thường gọi với cái tên đèo Đá Trắng hoặc đèo Thung Khe.

Dừng chân nơi lưng đèo và thưởng thức vài bắp ngô nương luộc của đồng bào người dân tộc Mường và tham quan một khu chợ vùng cao bé xíu nơi lưng núi. Đứng tại đây, du khách có thể ngắm nhìn cả một vùng rộng lớn thung lũng Thung Khe bát ngát, vàng rộm khi mùa về. Cũng có thể cảm nhận được cảm giác đặc biệt của sự thay đổi khí hậu giữa bên này và bên kia sườn núi.

Vượt đèo Đá Trắng, xuôi chừng 5km hết con dốc Thung Khe là du khách đã đến Mai Châu. Vào mùa xuân, Mai Châu như tràn ngập sắc màu của hoa mận, hoa đào... Cuối xuân, khi hoa đào tàn, phong cảnh núi rừng lại bạt ngàn màu trắng hoa ban thuần khiết.

Mùa hè, khung cảnh nơi đây được bao phủ bởi một màu xanh cây rừng, của những cánh đồng ngô, lóng lánh mặt gương soi trên cánh đồng lúa mùa nước đổ.

Đặc biệt, vào khoảng cuối thu, Mai Châu hiện lên với vẻ đẹp trù phú rực rỡ sắc vàng. Những thửa ruộng bậc thang đang vào mùa lúa chín, sóng lúa vàng óng phủ kín trên khắp các sườn đồi xen lẫn trong những nếp nhà sàn.

Mai Châu còn hấp dẫn du khách bởi vẻ đẹp thuần khiết, mộc mạc và thân thiện. Cùng chung sống trong không gian thủy mạc ấy là nét đẹp của sự hòa đồng, giao thoa trong cuộc sống cộng đồng các dân tộc Kinh, Mường, Mông, Dao, Tày, Hoa và đặc biệt là người dân tộc Thái. Người Thái ở Mai Châu đã làm nên nét đẹp riêng hấp dẫn bao du khách đến với mảnh đất này. Với bản chất thân thiện, nồng hậu và mến khách.

Tài dệt thổ cẩm, chế tác công cụ, đặc biệt là những nét văn hóa cộng đồng của người Thái chính là sức hút khiến bao du khách dừng chân, nghỉ lại nơi này. Các bản người Thái sống khá tập trung đông đúc, trù phú và giữ được những nét văn hóa truyền thống, đặc biệt là nhà sàn của người Thái tạo thành các điểm du lịch cộng đồng nổi tiếng như bản Lác, Pom Coọng, bản Văn…

Bản Pom Coọng có 64 nhà sàn đón khách du lịch, dưới chân nhà sàn các cô gái Thái miệt mài bên khung cửi và đấy cũng là nơi bán đồ lưu niệm do chính họ sản xuất như: khăn phiêu, váy, ví, áo thổ cẩm ... Đặc sản vùng này còn có loại rượu cần tuyệt ngon làm bằng lúa nếp, lá hính ho, ngực mèo, gừng …

Sang bản Lác, nơi có 25 nhà sàn đón khách du lịch ở đó tập chung bán các sản phẩm từ chính tay con em người Thái ở đó tạo nên như cung nỏ, thổ cẩm…

Đến với nhà sàn dân tộc Thái, du khách sẽ phải múc nước rửa tay theo phong tục, được chủ nhà mời ngồi trên chiếc chiếu hoa giữa sàn nhà rộng. Chủ nhà cùng du khách mời nhau bên mâm rượu cần thơm mùi lúa mới, cùng thưởng thức món thịt gà nấu măng chua, cá suối hấp, măng đắng xào, xôi nếp nương, trâu gác bếp. Trong bữa cơm tối bên ché rượu cần ngây ngất, du khách và gia chủ cùng hòa mình vào những điệu xòe của các thiếu nữ Thái thướt tha xiêm y, câu hát giao duyên sẽ khiến du khách chẳng thể nào quên.

Món cơm nếp trong ống lam của Mai Châu, do có nước dừa nên rất thơm ngon. Đêm về, trên sàn nhà bên bếp lửa ấm cúng, đội xòe của bản Pom Coọng làm ngất ngây du khách. Thưởng thức món măng nướng, thịt heo nướng, gà gói lá dong, cá suối hấp… và say men rượu cần, say luôn giọng hát thiết tha của người con gái Thái: “... Đêm về ánh nắng nhìn trăng/ Trăng ở đâu, vía em ở đó/ Ta xa nhau, như quả chua xa muối/ Ta xa nhau như thuyền xa bến/ Xa nhau như mạ lạc bờ, anh ơi…” và chìm sâu vào giấc ngủ có đệm ấm, chăn thơm do các cô gái Thái trải ra mời khách.

Thung lũng Mai Châu với thiên nhiên hùng vĩ, cảnh sắc kỳ thú, màu xanh mượt mà màu mỡ, phì nhiêu với những vẻ đẹp nên thơ của miền sơn cước, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.

Trong Thung lũng Mai Châu còn có các di tích, danh lam thắng đẹp như: hang Mỏ Luông, hang Chiều, hang động Piềng Kẻm và các di chỉ khảo cổ học như hang Láng, hang Khấu Phục. Thung lũng Mai Châu hiện đang là mô hình tiêu biểu cho phương thức làm du lịch văn hóa cộng đồng.

Korean Air! - Tổng hợp từ ANTĐ, Maichautourism và nhiều nguồn ảnh khác.

Nếu muốn có một chuyến đi khám phá Tây Bắc, việc lựa chọn QL6 qua Hòa Bình, Sơn La, Điện Biên rồi vòng về Sa Pa sẽ là cung đường lý tưởng. Trên cung đường huyền thoại ấy, điểm dừng chân đầu tiên đầy hấp dẫn là Mai Châu.

Cách Hà Nội 130km, thung lũng du lịch Mai Châu (huyện Mai Châu, tỉnh Hòa Bình) là điểm du lịch văn hóa được du khách trong và ngoài nước đều mong muốn đến thăm. Đến với Mai Châu, du khách có thể chọn phương tiện di chuyển đơn giản bằng ô tô, hoặc với những người yêu khám phá thì xe máy là một lựa chọn hoàn hảo để có thể vừa đi, vừa khám phá và tận hưởng vẻ đẹp thiên nhiên trên những cung đường.

Qua ngã ba Mường Khến, ghé thị trấn Tân Lạc, hành trình bắt đầu đưa du khách vào một trong những con đèo huyền thoại của vùng Tây Bắc. Con đèo mà dân phượt bụi thường gọi với cái tên đèo Đá Trắng hoặc đèo Thung Khe.

Dừng chân nơi lưng đèo và thưởng thức vài bắp ngô nương luộc của đồng bào người dân tộc Mường và tham quan một khu chợ vùng cao bé xíu nơi lưng núi. Đứng tại đây, du khách có thể ngắm nhìn cả một vùng rộng lớn thung lũng Thung Khe bát ngát, vàng rộm khi mùa về. Cũng có thể cảm nhận được cảm giác đặc biệt của sự thay đổi khí hậu giữa bên này và bên kia sườn núi.

Vượt đèo Đá Trắng, xuôi chừng 5km hết con dốc Thung Khe là du khách đã đến Mai Châu. Vào mùa xuân, Mai Châu như tràn ngập sắc màu của hoa mận, hoa đào... Cuối xuân, khi hoa đào tàn, phong cảnh núi rừng lại bạt ngàn màu trắng hoa ban thuần khiết.

Mùa hè, khung cảnh nơi đây được bao phủ bởi một màu xanh cây rừng, của những cánh đồng ngô, lóng lánh mặt gương soi trên cánh đồng lúa mùa nước đổ.

Đặc biệt, vào khoảng cuối thu, Mai Châu hiện lên với vẻ đẹp trù phú rực rỡ sắc vàng. Những thửa ruộng bậc thang đang vào mùa lúa chín, sóng lúa vàng óng phủ kín trên khắp các sườn đồi xen lẫn trong những nếp nhà sàn.

Mai Châu còn hấp dẫn du khách bởi vẻ đẹp thuần khiết, mộc mạc và thân thiện. Cùng chung sống trong không gian thủy mạc ấy là nét đẹp của sự hòa đồng, giao thoa trong cuộc sống cộng đồng các dân tộc Kinh, Mường, Mông, Dao, Tày, Hoa và đặc biệt là người dân tộc Thái. Người Thái ở Mai Châu đã làm nên nét đẹp riêng hấp dẫn bao du khách đến với mảnh đất này. Với bản chất thân thiện, nồng hậu và mến khách.

Tài dệt thổ cẩm, chế tác công cụ, đặc biệt là những nét văn hóa cộng đồng của người Thái chính là sức hút khiến bao du khách dừng chân, nghỉ lại nơi này. Các bản người Thái sống khá tập trung đông đúc, trù phú và giữ được những nét văn hóa truyền thống, đặc biệt là nhà sàn của người Thái tạo thành các điểm du lịch cộng đồng nổi tiếng như bản Lác, Pom Coọng, bản Văn…

Bản Pom Coọng có 64 nhà sàn đón khách du lịch, dưới chân nhà sàn các cô gái Thái miệt mài bên khung cửi và đấy cũng là nơi bán đồ lưu niệm do chính họ sản xuất như: khăn phiêu, váy, ví, áo thổ cẩm ... Đặc sản vùng này còn có loại rượu cần tuyệt ngon làm bằng lúa nếp, lá hính ho, ngực mèo, gừng …

Sang bản Lác, nơi có 25 nhà sàn đón khách du lịch ở đó tập chung bán các sản phẩm từ chính tay con em người Thái ở đó tạo nên như cung nỏ, thổ cẩm…

Đến với nhà sàn dân tộc Thái, du khách sẽ phải múc nước rửa tay theo phong tục, được chủ nhà mời ngồi trên chiếc chiếu hoa giữa sàn nhà rộng. Chủ nhà cùng du khách mời nhau bên mâm rượu cần thơm mùi lúa mới, cùng thưởng thức món thịt gà nấu măng chua, cá suối hấp, măng đắng xào, xôi nếp nương, trâu gác bếp. Trong bữa cơm tối bên ché rượu cần ngây ngất, du khách và gia chủ cùng hòa mình vào những điệu xòe của các thiếu nữ Thái thướt tha xiêm y, câu hát giao duyên sẽ khiến du khách chẳng thể nào quên.

Món cơm nếp trong ống lam của Mai Châu, do có nước dừa nên rất thơm ngon. Đêm về, trên sàn nhà bên bếp lửa ấm cúng, đội xòe của bản Pom Coọng làm ngất ngây du khách. Thưởng thức món măng nướng, thịt heo nướng, gà gói lá dong, cá suối hấp… và say men rượu cần, say luôn giọng hát thiết tha của người con gái Thái: “... Đêm về ánh nắng nhìn trăng/ Trăng ở đâu, vía em ở đó/ Ta xa nhau, như quả chua xa muối/ Ta xa nhau như thuyền xa bến/ Xa nhau như mạ lạc bờ, anh ơi…” và chìm sâu vào giấc ngủ có đệm ấm, chăn thơm do các cô gái Thái trải ra mời khách.

Thung lũng Mai Châu với thiên nhiên hùng vĩ, cảnh sắc kỳ thú, màu xanh mượt mà màu mỡ, phì nhiêu với những vẻ đẹp nên thơ của miền sơn cước, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.

Trong Thung lũng Mai Châu còn có các di tích, danh lam thắng đẹp như: hang Mỏ Luông, hang Chiều, hang động Piềng Kẻm và các di chỉ khảo cổ học như hang Láng, hang Khấu Phục. Thung lũng Mai Châu hiện đang là mô hình tiêu biểu cho phương thức làm du lịch văn hóa cộng đồng.

Korean Air! - Tổng hợp từ ANTĐ, Maichautourism và nhiều nguồn ảnh khác.

Nếu quá quen thuộc với các địa danh như: Thung lũng Tình Yêu, Hồ Tuyền Lâm, Hồ Than Thở, đồi Mộng Mơ… ở Đà Lạt, du khách có thể tìm đến một điểm khác lạ để thư giãn, tận hưởng không gian trong lành giữa núi rừng nguyên sơ, suối hồ thơ mộng: làng du lịch Cù Lần nằm ở thôn Suối Cạn, xã Lát, huyện Lạc Dương, tỉnh Lâm Đồng.

Từ trung tâm thành phố Đà Lạt, du khách đi hướng về núi Langbiang rồi rẽ theo đường 722, qua đập nước An Kroet vài cây số nữa là đến làng du lịch Cù Lần.

< Không gian sinh thái của Làng Cù Lần.

Bao bọc làng là khoảng 200ha đồi rừng, gồm 150ha rừng thông thuần loại và 50ha rừng lá rộng. Làng Cù Lần như một thiên đường xanh, với tiếng suối chảy róc rách, tiếng thông reo vi vu, văng vẳng tiếng chim rừng thánh thót. Giữa không gian ấy, thời gian như ngừng nhịp, thiên nhiên và con người hòa quyện giữa chốn bình yên, khoáng đạt.

Dường như người ta gọi làng du lịch Cù Lần do những hàng cây cù lần bao bọc ven hồ, ven suối; và những chú cù lần hiền lành, lặng lẽ cứ cuộn tròn bất động trên các nhánh cây, chỉ có ánh mắt trong veo sinh động như dõi theo du khách.

< Du khách đi qua cầu treo trong Làng Cù Lần.

Từ trên đầu dốc nhìn xuống, ấn tượng đầu tiên chính là từng mái nhà của làng Cù Lần được che phủ thêm một lớp lá thông khô như làng muốn giấu mình trong thiên nhiên. Giữa thung lũng là một bãi cỏ xanh mướt, một hồ nước rộng. Theo lõi nhỏ lát đá xuống trung tâm làng là gặp cả một rừng hoa kim châm vàng điểm xuyết bằng những đóa hoa tú cầu tím…

Không chỉ có rừng đồi, suối hồ và cỏ cây nguyên sơ, làng Cù Lần còn là địa điểm vui chơi giải trí thú vị.

< Cây cù lần ven hồ Khu du lịch Làng Cù Lần.

Để khám phá thiên nhiên, khách có thể dùng dịch vụ xe jeep hoặc đi xe đạp hay đi bộ. Băng qua những đồi dốc uốn khúc là những con suối róc rách nước chảy mát lạnh. Làng Cù Lần có sức hấp dẫn riêng. Những nhà đầu tư đã khai thác hợp lý để tôn tạo vẻ đẹp của thiên nhiên.

Đi bằng xe jeep, khách ngồi lắc lư băng qua rừng thông. Thỉnh thoảng, khách xuống đi bộ vượt qua một con suối nhỏ. Thú vị nhất là đi qua chiếc cầu treo đong đưa dài chừng một trăm mét. Nếu sợ độ cao và không chịu sự rung lắc mạnh, khách sẽ khó đi qua hết chiếc cầu. Cung đường khám phá này dài khoảng 4 cây số để khách chiêm ngưỡng rừng thông thiên nhiên và địa hình đồi dốc với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau.

Ở đây, cây "dớn" được người dân bản địa cho rằng thể hiện cuộc sống bất tử. Đó là loại cây khá giống với dương xỉ. Chúng mọc khá nhiều ở vùng rừng này. Khi rừng thông chẳng may bị cháy, cây dớn bị cháy gần như thành tro. Thế nhưng, chỉ sau vài cơn mưa đầu mùa, chúng hồi sinh nhanh chóng và mọc lên tươi tốt.

Du khách có một không gian rộng 5-7 ha để khám phá. Chỉ với hồ nước, du khách đã mất một thời gian khá dài. Thật thú vị khi tự tay kết bè tre rồi chèo ngang hồ thiên nhiên rộng lớn này. Du khách có thể sử dụng thuyền độc mộc, tự chèo để trải nghiệm. Khi mỏi chân, khách dừng lại chợ Chồm Hổm để khám phá nét chợ búa dân dã. Hay dừng chân lại phòng tranh, du khách thỏa sức thưởng thức những bức tranh sơn nước, sơn dầu của các họa sĩ nổi tiếng từ mọi miền đất nước.

Cảnh quan thiên nhiên và không gian kiến trúc làng du lịch Cù Lần đáng để du khách rời bỏ trung tâm Đà Lạt để lên đây…ở trọ. Một nơi đáng để ở lại không chỉ một vài ngày, một vài lần.

Những mái nhà gỗ nằm dưới tán thông, bên cạnh hồ nước vàng rực hoa kim châm đủ để khách thư thái, xua đi những mệt nhọc, lo toan của đời thường. Khi lang thang, khách có thể dừng chân lại ở những ngôi nhà sàn đó. Chủ nhân đã khéo léo thiết kế những ngôi nhà nghỉ chân để khách ngồi ngắm cảnh, hóng mát.

Giá vé vào cổng chỉ 30.000 đồng/ người, khách tự do khám phá du du lịch Cù Lần tùy thích, không giới hạn thời gian. Khách có thể mang theo thức ăn vào đây mà không cần trả phí gì thêm.

Hàng ngày, có rất nhiều đoàn du khách đến đây để khám phá và chơi các trò chơi tập thể, như thi kết bè tre vượt hồ nước rộng 2 ha; thi bắt vịt thả trên hồ nước rộng và rất nhiều trò chơi hấp dẫn. Làng Cù Lần đã trở thành điểm đến dã ngoại lý tưởng. Không chỉ đến để khám phá, người ta còn đến Cù Lần để ở trọ giữa rừng !

Korean Air! - Theo Vĩnh Bảo (Cần Thơ Online), ảnh internet

Nếu quá quen thuộc với các địa danh như: Thung lũng Tình Yêu, Hồ Tuyền Lâm, Hồ Than Thở, đồi Mộng Mơ… ở Đà Lạt, du khách có thể tìm đến một điểm khác lạ để thư giãn, tận hưởng không gian trong lành giữa núi rừng nguyên sơ, suối hồ thơ mộng: làng du lịch Cù Lần nằm ở thôn Suối Cạn, xã Lát, huyện Lạc Dương, tỉnh Lâm Đồng.

Từ trung tâm thành phố Đà Lạt, du khách đi hướng về núi Langbiang rồi rẽ theo đường 722, qua đập nước An Kroet vài cây số nữa là đến làng du lịch Cù Lần.

< Không gian sinh thái của Làng Cù Lần.

Bao bọc làng là khoảng 200ha đồi rừng, gồm 150ha rừng thông thuần loại và 50ha rừng lá rộng. Làng Cù Lần như một thiên đường xanh, với tiếng suối chảy róc rách, tiếng thông reo vi vu, văng vẳng tiếng chim rừng thánh thót. Giữa không gian ấy, thời gian như ngừng nhịp, thiên nhiên và con người hòa quyện giữa chốn bình yên, khoáng đạt.

Dường như người ta gọi làng du lịch Cù Lần do những hàng cây cù lần bao bọc ven hồ, ven suối; và những chú cù lần hiền lành, lặng lẽ cứ cuộn tròn bất động trên các nhánh cây, chỉ có ánh mắt trong veo sinh động như dõi theo du khách.

< Du khách đi qua cầu treo trong Làng Cù Lần.

Từ trên đầu dốc nhìn xuống, ấn tượng đầu tiên chính là từng mái nhà của làng Cù Lần được che phủ thêm một lớp lá thông khô như làng muốn giấu mình trong thiên nhiên. Giữa thung lũng là một bãi cỏ xanh mướt, một hồ nước rộng. Theo lõi nhỏ lát đá xuống trung tâm làng là gặp cả một rừng hoa kim châm vàng điểm xuyết bằng những đóa hoa tú cầu tím…

Không chỉ có rừng đồi, suối hồ và cỏ cây nguyên sơ, làng Cù Lần còn là địa điểm vui chơi giải trí thú vị.

< Cây cù lần ven hồ Khu du lịch Làng Cù Lần.

Để khám phá thiên nhiên, khách có thể dùng dịch vụ xe jeep hoặc đi xe đạp hay đi bộ. Băng qua những đồi dốc uốn khúc là những con suối róc rách nước chảy mát lạnh. Làng Cù Lần có sức hấp dẫn riêng. Những nhà đầu tư đã khai thác hợp lý để tôn tạo vẻ đẹp của thiên nhiên.

Đi bằng xe jeep, khách ngồi lắc lư băng qua rừng thông. Thỉnh thoảng, khách xuống đi bộ vượt qua một con suối nhỏ. Thú vị nhất là đi qua chiếc cầu treo đong đưa dài chừng một trăm mét. Nếu sợ độ cao và không chịu sự rung lắc mạnh, khách sẽ khó đi qua hết chiếc cầu. Cung đường khám phá này dài khoảng 4 cây số để khách chiêm ngưỡng rừng thông thiên nhiên và địa hình đồi dốc với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau.

Ở đây, cây "dớn" được người dân bản địa cho rằng thể hiện cuộc sống bất tử. Đó là loại cây khá giống với dương xỉ. Chúng mọc khá nhiều ở vùng rừng này. Khi rừng thông chẳng may bị cháy, cây dớn bị cháy gần như thành tro. Thế nhưng, chỉ sau vài cơn mưa đầu mùa, chúng hồi sinh nhanh chóng và mọc lên tươi tốt.

Du khách có một không gian rộng 5-7 ha để khám phá. Chỉ với hồ nước, du khách đã mất một thời gian khá dài. Thật thú vị khi tự tay kết bè tre rồi chèo ngang hồ thiên nhiên rộng lớn này. Du khách có thể sử dụng thuyền độc mộc, tự chèo để trải nghiệm. Khi mỏi chân, khách dừng lại chợ Chồm Hổm để khám phá nét chợ búa dân dã. Hay dừng chân lại phòng tranh, du khách thỏa sức thưởng thức những bức tranh sơn nước, sơn dầu của các họa sĩ nổi tiếng từ mọi miền đất nước.

Cảnh quan thiên nhiên và không gian kiến trúc làng du lịch Cù Lần đáng để du khách rời bỏ trung tâm Đà Lạt để lên đây…ở trọ. Một nơi đáng để ở lại không chỉ một vài ngày, một vài lần.

Những mái nhà gỗ nằm dưới tán thông, bên cạnh hồ nước vàng rực hoa kim châm đủ để khách thư thái, xua đi những mệt nhọc, lo toan của đời thường. Khi lang thang, khách có thể dừng chân lại ở những ngôi nhà sàn đó. Chủ nhân đã khéo léo thiết kế những ngôi nhà nghỉ chân để khách ngồi ngắm cảnh, hóng mát.

Giá vé vào cổng chỉ 30.000 đồng/ người, khách tự do khám phá du du lịch Cù Lần tùy thích, không giới hạn thời gian. Khách có thể mang theo thức ăn vào đây mà không cần trả phí gì thêm.

Hàng ngày, có rất nhiều đoàn du khách đến đây để khám phá và chơi các trò chơi tập thể, như thi kết bè tre vượt hồ nước rộng 2 ha; thi bắt vịt thả trên hồ nước rộng và rất nhiều trò chơi hấp dẫn. Làng Cù Lần đã trở thành điểm đến dã ngoại lý tưởng. Không chỉ đến để khám phá, người ta còn đến Cù Lần để ở trọ giữa rừng !

Korean Air! - Theo Vĩnh Bảo (Cần Thơ Online), ảnh internet

Hồ Thủy Quái nằm sau khu rừng thông xanh rì trên đường vào Khu du lịch Suối Vàng; xung quanh là nhiều nhà lồng trồng đủ các loại hoa của làng hoa Vạn Thành; ven hồ là các loại cây trái đang bắt đầu bám rễ, tạo tán...).

Đi câu cá ở hồ Thuỷ Quái làm người ta thích thú không hẳn bởi cái tên hồ “quái’, mà còn bởi quy định “quái”, phong cách “quái” và cả... những ông chủ “quái”.
Cái biển hiệu chỉ đường dựng bằng một cột đá, đứng tưng tửng bên đường dễ làm người ta bỏ qua, nhưng khi nhìn thấy nó rồi lại không chống nổi sự tò mò.

Băng qua lối mòn nguyên thuỷ qua rừng thông thảm đầy những chiếc lá hình kim mượt mà, với những phướn chào mời, quảng cáo về Tập đoàn Liên Minh tạo cho người lạ chút cảm giác... lạc đường. Nhưng chiếc cổng vào hồ câu cá với lời mời gọi chân tình, nồng nhiệt sẽ hối thúc bước chân bạn hơn với những điều “quái” dần hiện...

“Cần thủ sẽ được thưởng xe SH nếu câu đủ 1.000 điểm (tương đương 1.000 giờ) và xe Toyota Vios nếu câu đủ 10 ngàn giờ đầu tiên”. Thông thường, người đi câu phải trả tiền cá (tượng trưng) cho số cá họ câu được, nhưng ở hồ Thủy Quái có “Chính sách tự nguyện trích thưởng cho các cần thủ”. Theo đó, khách được làm chủ những chú cá có trọng lượng từ 1-5kg do mình câu được. Cá bé dưới 1kg phải trả lại hồ. Cá trên 5kg cũng không được mang về, nhưng có thưởng tuỳ vào số cân nặng.

Hồ Thủy Quái là ý tưởng của các ông chủ trẻ lãnh đạo Tập đoàn Liên Minh, với tiêu chí là nơi thư giãn, giải trí sau những giờ làm việc bàn giấy, với những con số và các sự kiện. Các ông chủ trẻ cũng thường xuyên mời nhà đầu tư, chủ các doanh nghiệp đối tác đến thưởng thức cái vẻ hoang sơ, nhưng chẳng thiếu phần lãng mạn là câu cá, ngắm hoa, cắm trại dưới tán rừng thông, thưởng thức các món ăn giản dị: dưa, cà, rau, cá... Nhưng cũng bởi cái thú giải trí dân dã, mà hồ này thu hút khá nhiều cần thủ đủ mọi lứa tuổi, mọi giới.

Chủ nhật và các ngày lễ, có lẽ hồ Thủy Quái đông hơn bình thường, bởi cứ như hẹn trước, các ông chủ của Tập đoàn Liên Minh đều có mặt ở đây trò chuyện, hướng dẫn và vui đùa cùng khách, sẵn sàng sà xuống gỡ dây, bắt mồi, kể cả đào giun làm mồi câu cho khách...

Trong số những ông chủ của hồ Thủy Quái, Ngô Quang Phúc được cho là “quái” nhất, bởi cái vẻ ngoài lãng tử với mái tóc đuôi gà, khăn choàng, áo bành tô, giày tây... lịch lãm không lẫn được. Ông chủ Phúc vài năm nữa mới đến tuổi 40, đã gây dựng kinh doanh ở Đà Lạt nhiều năm rồi mà vẫn chưa thôi tha thiết với khung cảnh xứ núi: “Đà Lạt đẹp lắm chị ơi! Chỗ nào càng hoang sơ, nó càng đẹp. Chị hãy nhìn những bụi cỏ sậy bên hồ nước kia, những bông hoa dại kia... Chị đã bao giờ ngắm trăng khuya ở hồ Xuân Hương chưa? Trăng lung linh trên trời. Trăng long lanh dưới nước. Trăng lấp ló trong những tán thông... Đẹp lắm...!”.

< Thành quả thu được sau buổi câu thú vị.

Khung cảnh ở hồ Thủy Quái dễ làm người ta quên lãng những bản thu chi tính toán lời lỗ của thương trường: Nếu không nín thở hồi hộp dõi theo mồi câu đang lay động, hoặc vỡ oà mừng reo sung sướng vì một chú cá đã cắn câu; thì cũng có thể thả bước qua những vườn hoa hồng, cẩm chướng, đồng tiền... lúc nào cũng rực rỡ; lại có thể trêu trọc vài chú khỉ, hay nấn ná xem con trăn khổng lồ và lười biếng kia bao lâu mới duỗi mình, chớp mắt...; hoặc thong dong xem chơi các bài thơ ngẫu hứng của chủ nhân nhân lúc thăm thú các mồi câu của mình; hay chỉ đơn giản là thả hồn theo tiếng chim hót, ngắm nhìn khoảng rừng thông bao quanh hồ như che chắn, giữ gìn một không gian thật yên bình, thanh thản và “quái” ở nơi này.

Korean Air! - Theo Lâm Đồng Online, Lien Minh Group

Hồ Thủy Quái nằm sau khu rừng thông xanh rì trên đường vào Khu du lịch Suối Vàng; xung quanh là nhiều nhà lồng trồng đủ các loại hoa của làng hoa Vạn Thành; ven hồ là các loại cây trái đang bắt đầu bám rễ, tạo tán...).

Đi câu cá ở hồ Thuỷ Quái làm người ta thích thú không hẳn bởi cái tên hồ “quái’, mà còn bởi quy định “quái”, phong cách “quái” và cả... những ông chủ “quái”.
Cái biển hiệu chỉ đường dựng bằng một cột đá, đứng tưng tửng bên đường dễ làm người ta bỏ qua, nhưng khi nhìn thấy nó rồi lại không chống nổi sự tò mò.

Băng qua lối mòn nguyên thuỷ qua rừng thông thảm đầy những chiếc lá hình kim mượt mà, với những phướn chào mời, quảng cáo về Tập đoàn Liên Minh tạo cho người lạ chút cảm giác... lạc đường. Nhưng chiếc cổng vào hồ câu cá với lời mời gọi chân tình, nồng nhiệt sẽ hối thúc bước chân bạn hơn với những điều “quái” dần hiện...

“Cần thủ sẽ được thưởng xe SH nếu câu đủ 1.000 điểm (tương đương 1.000 giờ) và xe Toyota Vios nếu câu đủ 10 ngàn giờ đầu tiên”. Thông thường, người đi câu phải trả tiền cá (tượng trưng) cho số cá họ câu được, nhưng ở hồ Thủy Quái có “Chính sách tự nguyện trích thưởng cho các cần thủ”. Theo đó, khách được làm chủ những chú cá có trọng lượng từ 1-5kg do mình câu được. Cá bé dưới 1kg phải trả lại hồ. Cá trên 5kg cũng không được mang về, nhưng có thưởng tuỳ vào số cân nặng.

Hồ Thủy Quái là ý tưởng của các ông chủ trẻ lãnh đạo Tập đoàn Liên Minh, với tiêu chí là nơi thư giãn, giải trí sau những giờ làm việc bàn giấy, với những con số và các sự kiện. Các ông chủ trẻ cũng thường xuyên mời nhà đầu tư, chủ các doanh nghiệp đối tác đến thưởng thức cái vẻ hoang sơ, nhưng chẳng thiếu phần lãng mạn là câu cá, ngắm hoa, cắm trại dưới tán rừng thông, thưởng thức các món ăn giản dị: dưa, cà, rau, cá... Nhưng cũng bởi cái thú giải trí dân dã, mà hồ này thu hút khá nhiều cần thủ đủ mọi lứa tuổi, mọi giới.

Chủ nhật và các ngày lễ, có lẽ hồ Thủy Quái đông hơn bình thường, bởi cứ như hẹn trước, các ông chủ của Tập đoàn Liên Minh đều có mặt ở đây trò chuyện, hướng dẫn và vui đùa cùng khách, sẵn sàng sà xuống gỡ dây, bắt mồi, kể cả đào giun làm mồi câu cho khách...

Trong số những ông chủ của hồ Thủy Quái, Ngô Quang Phúc được cho là “quái” nhất, bởi cái vẻ ngoài lãng tử với mái tóc đuôi gà, khăn choàng, áo bành tô, giày tây... lịch lãm không lẫn được. Ông chủ Phúc vài năm nữa mới đến tuổi 40, đã gây dựng kinh doanh ở Đà Lạt nhiều năm rồi mà vẫn chưa thôi tha thiết với khung cảnh xứ núi: “Đà Lạt đẹp lắm chị ơi! Chỗ nào càng hoang sơ, nó càng đẹp. Chị hãy nhìn những bụi cỏ sậy bên hồ nước kia, những bông hoa dại kia... Chị đã bao giờ ngắm trăng khuya ở hồ Xuân Hương chưa? Trăng lung linh trên trời. Trăng long lanh dưới nước. Trăng lấp ló trong những tán thông... Đẹp lắm...!”.

< Thành quả thu được sau buổi câu thú vị.

Khung cảnh ở hồ Thủy Quái dễ làm người ta quên lãng những bản thu chi tính toán lời lỗ của thương trường: Nếu không nín thở hồi hộp dõi theo mồi câu đang lay động, hoặc vỡ oà mừng reo sung sướng vì một chú cá đã cắn câu; thì cũng có thể thả bước qua những vườn hoa hồng, cẩm chướng, đồng tiền... lúc nào cũng rực rỡ; lại có thể trêu trọc vài chú khỉ, hay nấn ná xem con trăn khổng lồ và lười biếng kia bao lâu mới duỗi mình, chớp mắt...; hoặc thong dong xem chơi các bài thơ ngẫu hứng của chủ nhân nhân lúc thăm thú các mồi câu của mình; hay chỉ đơn giản là thả hồn theo tiếng chim hót, ngắm nhìn khoảng rừng thông bao quanh hồ như che chắn, giữ gìn một không gian thật yên bình, thanh thản và “quái” ở nơi này.

Korean Air! - Theo Lâm Đồng Online, Lien Minh Group