Hiển thị các bài đăng có nhãn Thành phố tôi. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Thành phố tôi. Hiển thị tất cả bài đăng
Khai bút đầu năm tại phố Văn Miếu - Quốc Tử Giám đã trở thành điểm hẹn thân quen của các ông đồ cũng như người dân thủ đô mỗi độ xuân về.

< Chị Hương (37 tuổi, ở Hà Nội) xin chữ tại ngày hội.

Ở đó họ cùng nhau bày nghiên, pha mực và sáng tạo những đường nét thư pháp mừng năm mới.
Văn Miếu - Quốc Tử Giám đã trở thành điểm hẹn thân quen để các ông đồ khai bút, tặng chữ đầu năm.

< Một em học sinh xin chữ của ông đồ Nguyễn Trần Đệ - là người chuyên viết thư pháp ở đền Ngọc Sơn, Hà Nội.

Bắt đầu từ sáng 31.1 nhiều ông đồ đã tụ về đây để khai bút. Nhiều người dân thủ đô và du khách cũng tìm đến "phố ông đồ" để xin chữ, tìm hiểu về nghệ thuật thư pháp hay hòa mình vào những câu chuyện đầy thú vị từ những ông đồ.

< Có rất đông các bạn trẻ xin chữ.

< Ông đồ Văn Thùy quê ở Hưng Yên đang cho chữ tại ngày hội.

Ông đồ Văn Thùy - thành viên của câu lạc bộ nghệ thuật thư pháp cho biết: “ Việc xin chữ đã trở thành một nét đẹp của người dân. Những người đến đây xin chữ có cả học sinh, sinh viên, người có tuổi thậm chí cả du khách nước ngoài. Những chữ được xin nhiều nhất là “Hiếu”, “Tâm”, “Phúc”, “Lộc”, “Tài”, “thọ”…

< Nhiều du khách nước ngoài thích thú khi tham quan phố ông đồ.

Được biết, các ông đồ sẽ tặng chữ phục vụ khách tham quan đến rằm tháng giêng (24.2.2013).

Phố ông đồ thực sự là điểm hẹn cho các nhà Nho hội tụ để giao lưu, học hỏi, là không gian văn hóa mang đậm nét đẹp truyền thống của dân tộc Việt.

Du lịch, GO! - Theo Danviet

Khai bút đầu năm tại phố Văn Miếu - Quốc Tử Giám đã trở thành điểm hẹn thân quen của các ông đồ cũng như người dân thủ đô mỗi độ xuân về.

< Chị Hương (37 tuổi, ở Hà Nội) xin chữ tại ngày hội.

Ở đó họ cùng nhau bày nghiên, pha mực và sáng tạo những đường nét thư pháp mừng năm mới.
Văn Miếu - Quốc Tử Giám đã trở thành điểm hẹn thân quen để các ông đồ khai bút, tặng chữ đầu năm.

< Một em học sinh xin chữ của ông đồ Nguyễn Trần Đệ - là người chuyên viết thư pháp ở đền Ngọc Sơn, Hà Nội.

Bắt đầu từ sáng 31.1 nhiều ông đồ đã tụ về đây để khai bút. Nhiều người dân thủ đô và du khách cũng tìm đến "phố ông đồ" để xin chữ, tìm hiểu về nghệ thuật thư pháp hay hòa mình vào những câu chuyện đầy thú vị từ những ông đồ.

< Có rất đông các bạn trẻ xin chữ.

< Ông đồ Văn Thùy quê ở Hưng Yên đang cho chữ tại ngày hội.

Ông đồ Văn Thùy - thành viên của câu lạc bộ nghệ thuật thư pháp cho biết: “ Việc xin chữ đã trở thành một nét đẹp của người dân. Những người đến đây xin chữ có cả học sinh, sinh viên, người có tuổi thậm chí cả du khách nước ngoài. Những chữ được xin nhiều nhất là “Hiếu”, “Tâm”, “Phúc”, “Lộc”, “Tài”, “thọ”…

< Nhiều du khách nước ngoài thích thú khi tham quan phố ông đồ.

Được biết, các ông đồ sẽ tặng chữ phục vụ khách tham quan đến rằm tháng giêng (24.2.2013).

Phố ông đồ thực sự là điểm hẹn cho các nhà Nho hội tụ để giao lưu, học hỏi, là không gian văn hóa mang đậm nét đẹp truyền thống của dân tộc Việt.

Du lịch, GO! - Theo Danviet

Trong nhiều tác phẩm văn học, âm nhạc, truyền hình hiện nay, chúng ta thường nghe đến cụm từ “Hà Nội 36 phố phường” nhưng xuất xứ và những thông tin liên quan đến nó không phải ai cũng biết.

Về băn khoan này, giáo sư sử học Lê Văn Lan đã từng đưa ra ý kiến như sau:
“Chúng ta đang có 2 văn bản đều có tên: Hà Nội 36 phố phường, thực ra là 2 bài thơ - đúng hơn là hai bài vè - đều có tên là Hà Nội 36 phố phường. Một bản kể: Phồn hoa thứ nhất Long thành/36 phố rành rành chẳng sai… Bản kia cũng là Hà Nội 36 phố phường nhưng lại kể: Phồn hoa thứ nhất Long Thành/Phố giăng mắc cửi chạy quanh bàn cờ…

Nếu cộng các tên phố có trong các bài Hà Nội 36 phố phường thì thấy có tất cả có hơn 50 phố. Văn bản có tên 36 phố phường ấy ra đời vào cuối thế kỷ 19, gây ấn tượng lớn nhưng không nên hiểu đó là sự đánh dấu của việc ra đời Hà Nội 36 phố phường, bởi Hà Nội 36 phố phường là điều không có trong lịch sử. Hà Nội chỉ có 36 phường vào thời Lê và có hơn 50 phố bắt đầu bằng chữ “Hàng” ở cuối thế kỷ 19.

Vì sao mọi người hay nhắc tới câu Hà Nội 36 phố phường? Có lẽ “công tích” thuộc về nhà văn Thạch Lam. Tác phẩm Hà Nội 36 phố phường của Thạch Lam quá nổi tiếng, nên dù không là sự thật lịch sử thì vẫn được mọi người đón nhận.

Và người ta vẫn dùng Hà Nội 36 phố phường như 5 cửa ô của Văn Cao hay Thăng Long - Đông Đô - Hà Nội của Nguyễn Đình Thi. Tác dụng của Văn học nghệ thuật là cực kỳ lớn. Rất tiếc là khoa học chưa can dự để trả lại tính chính xác của các thông tin này bên cạnh tính hấp dẫn của nó”.

Một trong các số các bài ca về 36 phố phường được ghi trong sách Việt Nam thi văn hợp tuyển của Dương Quảng Hàm có nôi dung như sau:

“Rủ nhau chơi khắp Long thành/Ba mươi sáu phố rành rành chẳng sai:/Hàng Bồ, hàng Bạc, hàng Gai,/Hàng Buồm, hàng Thiếc, hàng Hài, hàng Khay,/Mã Vĩ, hàng Điếu, hàng Giầy/Hàng Lờ, hàng Cót, hàng Mây, hàng Đàn,/Phố Mới, Phúc Kiến, hàng Ngang,/Hàng Mã, hàng Mắm, hàng Than, hàng Đồng,/Hàng Muối, hàng Nón, cầu Đông,/Hàng Hòm, hàng Đậu, hàng Bông, hàng Bè,/Hàng Thùng, hàng Bát, hàng Tre,/Hàng Vôi, hàng Giấy, hàng The, hàng Gà,/Quanh đi đến phố hàng Da,/Trải xem hàng phố, thật là cũng xinh./Phồn hoa thứ nhất Long thành,/Phố giăng mắc cửi, đường quanh bàn cờ/Người về nhớ cảnh ngẩn ngơ/Bút hoa xin chép vần thơ lưu truyền”.

Xét theo ghi chép của sách sử thì 36 phố phường được đặt ra từ thời vua Lê Hiển Tông với mục đích duy nhất là thuận tiện hơn trong việc giữ gìn an ninh, trật tự. Theo sách Đại Việt sử ký tục biên, vào tháng 12 năm Mậu Thìn niên hiệu Cảnh Hưng thứ 9 (1748) triều đình “hạ lệnh chia bên trong kinh thành làm 36 khu, mỗi khu đặt một quan coi giữ việc tuần phòng, khám xét. Lại định phép ty tộc đoàn (liên kết các gia tộc ở gần nhau cùng giữ an ninh). Tiếp đó lại chia làm 9 điện, mỗi điện có 4 khu, mỗi khu đặt một viên chánh khu”.

Trong tác phẩm Vũ Trung tùy bút của danh sĩ sống vào giai đoạn cuối thời Lê đầu thời Nguyễn là Phạm Đình Hổ cho biết cụ thể hơn về điều này: “Kinh thành Thăng Long chia ra 36 phường, mỗi phường đặt một người phường trưởng. Lại đặt ra phủ Phụng Thiên có quan Phủ doãn, quan Thiếu doãn kiêm coi cả việc tuần phủ và việc liêm sát, đốc suất hai huyện Thọ Xương và Quảng Đức, mỗi huyện có quan Huyện úy cai trị. Toàn thành thì cử một quan trọng thần sung chức Đề lĩnh tứ thành quân vụ, phân ra chánh phó hai dinh, chuyên coi việc cấm phòng, xét hỏi.

Song đất kinh thành đông đúc, nhà ở liễn nhau, thường có hỏa hoạn, lại nhiều những kẻ đầy tớ nhà quan, du đãng cờ bạc, gây chuyện đánh nhau, cãi nhau, cùng là những kẻ vô lại trộm cắp, nhiều lắm không thể kể xiết được, chẳng khác gì lục hải khi xưa là nơi bể cạn, vật sản rất nhiều, mà lại không thiếu một hạng người nào cả.

Đời Trịnh An Đô Vương (tức Trịnh Cương- TG), Nguyễn Công Hãng làm Thượng thư cầm quyền chính, mới chia hai huyện ra làm tám khu, mỗi khu đặt một người trưởng khu và một người phó khu; lại chia ra năm nhà là một tị, hai tị là một lư, mỗi lư cũng có một lư trưởng; bốn lư là một đoàn, mỗi đoàn đặt một quản giám, hai quản điểm, dưới quyền người khu trưởng và trực thuộc quan Đề lĩnh. Đó là phỏng cái ý cổ nhân bảo trợ phù trì lẫn nhau.

Phàm những việc phòng hỏa, phòng trộm và nhất thiết những việc giao dịch thuế má đều ủy trách cho khu trưởng, đoàn trưởng cả. Bởi vậy, những con nhà khá giả coi thường, không thèm ra làm, chỉ để cho những côn đồ trong các xóm chợ ra làm. Bọn chúng cùng những kẻ ti thuộc quan Đề lĩnh thông nhau làm càn, rất phiền nhiễu cho dân phố. Ôi! “Sinh nhất sự bất như trừ nhất hại” (thêm ra một việc không bằng bớt đi một tai hại) lời nói ấy rất đúng.

Theo lệ cũ, chốn kinh thành không phải chịu thuế dung, thuế điệu, chỉ tính từng dãy nhà, không cứ nhà quan hay nhà dân, hàng năm mỗi nhà phải chịu một suất đi sửa sang đắp lại nền cắm cờ tướng, dọn cỏ chung quanh cung đình, cung ứng các việc kiến trúc. Họ phải thay phiên nhau sắm đủ dây đòn, câu liêm, thang tre, bó đuốc, thùng gánh nước để theo quân quan Đề lĩnh đi túc trực các nơi điếm canh, phòng khi sai khiến; công việc rất là phiền nhiễu. Song tóm lại không tiền là không xong, chỉ làm nặng túi kẻ gian hoạt.

Tuy bảo rằng “phù bản ức mạt” (bồi đắp gốc rễ, ngăn chặn ngọn cành), nhưng cũng không phải là biện pháp tốt của đời thái bình”. Đến thời vua Gia Long nhà Nguyễn, trong một số sách dư địa chí như cuốn “Các tổng, trấn, xã danh bị lãm”, “Hoàng Việt dư địa chí”… cho biết tên của 36 phường.

Cụ thể, ở huyện Thọ Xương có 18 phường gồm: Yên Thọ, Hà Khẩu, Báo Thiên, Đông Hà, Đồng Xuân, Đông Tác, Đông Các, Cổ Vũ, Xã Đàn, Đồng Lạc, Thái Cực, Diên Hưng, Khúc Phố, Phục Cổ, Phúc Lâm, Kim Hoa, Hồng Mai, An Xá. Mười tám phường còn lại thuộc huyện Vĩnh Thuận là: Bích Câu, Quảng Bá, Thuỵ Chương, Yên Thái, Hoè Nhai, Tây Hồ, Nghi Tàm, Nhật Chiêu, Trích Sài, Võng Thị, Bái Ấn, Yên Lãng, Công Bộ, Thạch Khối, Hồ Khẩu, Thịnh Quang, Yên Hoa và Quan Trạm.

Vào năm Tân Mão (1831) vua Minh Mạng tiến hành cuộc cải cách lớn, trong đó có việc phân chia và đặt tên mới theo địa giới hành chính cấp tỉnh; lúc này Thăng Long xưa được sáp nhập với một số khu vực khác thành tỉnh Hà Nội với diện tích rộng hơn, gồm 4 phủ, 15 huyện so với Thăng Long xưa.

Trong số 15 huyện của Hà Nội vẫn có 2 huyện Thọ Xương và Vĩnh Thuận thuộc phủ Hoài Đức, 36 phố phường đều nằm trong địa phận hai huyện này. Sách “Hoàng Việt dư địa chí” in vào năm Qúy Tị (1833) cho biết như sau: “Phủ Hoài Đức, xưa là phủ Phụng Thiên có hai huyện, 13 tổng, 249 thôn phường. Huyện Thọ Xương: 18 phường. Huyện Vĩnh Thuận (xưa là huyện Quảng Đức): 18 phường”.

Trải qua thời gian và biến thiên của lịch sử, phố phường Hà Nội xưa đã thay đổi nhiều về tên gọi, số lượng cũng như diện tích nhưng một số vẫn giữ nguyên tên cũ như gợi nhắc cho những tâm hồn hoài niệm về một Hà Nội trong quá khứ.

Tên các phố ở Hà Nội bị cháy từ 1883-1888 do Claude Bourrin ghi lại đăng trong sách "Hà Nội nửa đầu thế kỷ XX" - Nguyễn Văn Uẩn(4) cũng khai thác được tên phố mới; cũng viết về những đám cháy ở Hà Nội. Sách "Lịch sử thủ đô Hà Nội" của Trần Huy Liệu còn ghi thêm được tên 3 phố mới không trùng tên với các phố cũ(5). Những tư liệu trên giúp ta khai thác được tên 13 phố mới, cộng với 23 phố cũ vừa đủ 36 phố:

. 1. Phố Hà Khẩu: Hàng Buồm, theo Đại Nam nhất thống chí (1864-1875)
. 2. Phố Việt Đông: Hàng Ngang
. 3. Phố Hàng Mã
. 4. Phố Hàng Mắm
. 5. Phố Báo Thiên: Hàng Trống
. 6. Phố Nam Hoa: Hàng Bè
. 7. Phố Hàng Bồ
. 8. Phố Vàng bạc: Hàng Bạc
. 9. Phố Hàng Giấy
. 10. Phố Mã Mây
. 11. Phố Đồng Lạc
. 12. Phố Thái Cực: Hàng Đào
. 13. Phố Đông Hà: Hàng Chiếu
. 14. Phố Phúc Kiến: Lãn Ông
. 15. Phường Phục Cổ: Nguyễn Du
.
. 16. Phường Hàng Lam: phố Thợ Nhuộm
. 17. Phường Đồng Xuân
. 18. Phường Thanh Hà
. 19. Phường Hàng Gai
. 20. Phường Hàng Đẫy
. 21. Phường Hàng Chè
. 22. Phường Hàng Muối, theo Trương Vĩnh Ký (1876)
. 23. Phố Quảng Minh Đình*
. 24. Phố Hàng Đường*, theo Bản đồ Hà Nội 1883
. 25. Phố Hàng Mành
. 26. Phố Hàng Hòm
. 27. Phố Hàng Gà
. 28. Phố Hàng Đồng
. 29. Phố Hàng Nón: theo Hà Nội nửa đầu thế kỷ XX
. 30. Phố Hàng Vai
. 31. Phố Hàng Lược
. 32. Phố Hàng Bông
. 33. Phố Lò Sũ
. 34. Phố Bắc Ninh: theo Lịch sử thủ đô Hà Nội
. 35. Phố Hàng Tre
. 36. Sở Lục lộ: Hàng Vôi.

Hà Nội liệu có 36 phố phường không?
Dựa vào câu trả lời có 2 loại ý kiến khác nhau:

Loại ý kiến thứ nhất khẳng định: Trong thực tế chỉ có “Thăng Long.

36 phường” ở thời Lê. Sang thời Nguyễn, khi đã mang tên mới là Hà Nội thì dưới đời Minh Mạng có tới 239 phường, thôn, trại để rồi tới thời Tự Đức con số đó rút xuống là 153, và .... không làm gì có ai gọi là “Hà Nội 36 phố phường”... cái gọi là “Hà Nội 36 phố phường chỉ là một cách nói tượng trưng, ước lệ; con số 36 đây có thể hiểu là “nhiều”.

Loại ý kiến thứ hai theo bài báo này trả lời sẽ là: Dưới triều vua Đồng Khánh (1885-1888) đúng là đã có 36 tên phường và rất có thể có cả tên 36 phố ở Hà Nội chăng? Những ai quan tâm xin suy nghĩ luận bàn. Còn hiểu về con số 36 có ý nghĩa thế nào? có phải đó chỉ là cách nói ước lệ? - tốt nhất là tìm câu trả lời ở chính những người sống đương thời đó.

Korean Air! - Theo Diendanhanoi/Vietnam+, Đông Tác giao lưu, internet

Trong nhiều tác phẩm văn học, âm nhạc, truyền hình hiện nay, chúng ta thường nghe đến cụm từ “Hà Nội 36 phố phường” nhưng xuất xứ và những thông tin liên quan đến nó không phải ai cũng biết.

Về băn khoan này, giáo sư sử học Lê Văn Lan đã từng đưa ra ý kiến như sau:
“Chúng ta đang có 2 văn bản đều có tên: Hà Nội 36 phố phường, thực ra là 2 bài thơ - đúng hơn là hai bài vè - đều có tên là Hà Nội 36 phố phường. Một bản kể: Phồn hoa thứ nhất Long thành/36 phố rành rành chẳng sai… Bản kia cũng là Hà Nội 36 phố phường nhưng lại kể: Phồn hoa thứ nhất Long Thành/Phố giăng mắc cửi chạy quanh bàn cờ…

Nếu cộng các tên phố có trong các bài Hà Nội 36 phố phường thì thấy có tất cả có hơn 50 phố. Văn bản có tên 36 phố phường ấy ra đời vào cuối thế kỷ 19, gây ấn tượng lớn nhưng không nên hiểu đó là sự đánh dấu của việc ra đời Hà Nội 36 phố phường, bởi Hà Nội 36 phố phường là điều không có trong lịch sử. Hà Nội chỉ có 36 phường vào thời Lê và có hơn 50 phố bắt đầu bằng chữ “Hàng” ở cuối thế kỷ 19.

Vì sao mọi người hay nhắc tới câu Hà Nội 36 phố phường? Có lẽ “công tích” thuộc về nhà văn Thạch Lam. Tác phẩm Hà Nội 36 phố phường của Thạch Lam quá nổi tiếng, nên dù không là sự thật lịch sử thì vẫn được mọi người đón nhận.

Và người ta vẫn dùng Hà Nội 36 phố phường như 5 cửa ô của Văn Cao hay Thăng Long - Đông Đô - Hà Nội của Nguyễn Đình Thi. Tác dụng của Văn học nghệ thuật là cực kỳ lớn. Rất tiếc là khoa học chưa can dự để trả lại tính chính xác của các thông tin này bên cạnh tính hấp dẫn của nó”.

Một trong các số các bài ca về 36 phố phường được ghi trong sách Việt Nam thi văn hợp tuyển của Dương Quảng Hàm có nôi dung như sau:

“Rủ nhau chơi khắp Long thành/Ba mươi sáu phố rành rành chẳng sai:/Hàng Bồ, hàng Bạc, hàng Gai,/Hàng Buồm, hàng Thiếc, hàng Hài, hàng Khay,/Mã Vĩ, hàng Điếu, hàng Giầy/Hàng Lờ, hàng Cót, hàng Mây, hàng Đàn,/Phố Mới, Phúc Kiến, hàng Ngang,/Hàng Mã, hàng Mắm, hàng Than, hàng Đồng,/Hàng Muối, hàng Nón, cầu Đông,/Hàng Hòm, hàng Đậu, hàng Bông, hàng Bè,/Hàng Thùng, hàng Bát, hàng Tre,/Hàng Vôi, hàng Giấy, hàng The, hàng Gà,/Quanh đi đến phố hàng Da,/Trải xem hàng phố, thật là cũng xinh./Phồn hoa thứ nhất Long thành,/Phố giăng mắc cửi, đường quanh bàn cờ/Người về nhớ cảnh ngẩn ngơ/Bút hoa xin chép vần thơ lưu truyền”.

Xét theo ghi chép của sách sử thì 36 phố phường được đặt ra từ thời vua Lê Hiển Tông với mục đích duy nhất là thuận tiện hơn trong việc giữ gìn an ninh, trật tự. Theo sách Đại Việt sử ký tục biên, vào tháng 12 năm Mậu Thìn niên hiệu Cảnh Hưng thứ 9 (1748) triều đình “hạ lệnh chia bên trong kinh thành làm 36 khu, mỗi khu đặt một quan coi giữ việc tuần phòng, khám xét. Lại định phép ty tộc đoàn (liên kết các gia tộc ở gần nhau cùng giữ an ninh). Tiếp đó lại chia làm 9 điện, mỗi điện có 4 khu, mỗi khu đặt một viên chánh khu”.

Trong tác phẩm Vũ Trung tùy bút của danh sĩ sống vào giai đoạn cuối thời Lê đầu thời Nguyễn là Phạm Đình Hổ cho biết cụ thể hơn về điều này: “Kinh thành Thăng Long chia ra 36 phường, mỗi phường đặt một người phường trưởng. Lại đặt ra phủ Phụng Thiên có quan Phủ doãn, quan Thiếu doãn kiêm coi cả việc tuần phủ và việc liêm sát, đốc suất hai huyện Thọ Xương và Quảng Đức, mỗi huyện có quan Huyện úy cai trị. Toàn thành thì cử một quan trọng thần sung chức Đề lĩnh tứ thành quân vụ, phân ra chánh phó hai dinh, chuyên coi việc cấm phòng, xét hỏi.

Song đất kinh thành đông đúc, nhà ở liễn nhau, thường có hỏa hoạn, lại nhiều những kẻ đầy tớ nhà quan, du đãng cờ bạc, gây chuyện đánh nhau, cãi nhau, cùng là những kẻ vô lại trộm cắp, nhiều lắm không thể kể xiết được, chẳng khác gì lục hải khi xưa là nơi bể cạn, vật sản rất nhiều, mà lại không thiếu một hạng người nào cả.

Đời Trịnh An Đô Vương (tức Trịnh Cương- TG), Nguyễn Công Hãng làm Thượng thư cầm quyền chính, mới chia hai huyện ra làm tám khu, mỗi khu đặt một người trưởng khu và một người phó khu; lại chia ra năm nhà là một tị, hai tị là một lư, mỗi lư cũng có một lư trưởng; bốn lư là một đoàn, mỗi đoàn đặt một quản giám, hai quản điểm, dưới quyền người khu trưởng và trực thuộc quan Đề lĩnh. Đó là phỏng cái ý cổ nhân bảo trợ phù trì lẫn nhau.

Phàm những việc phòng hỏa, phòng trộm và nhất thiết những việc giao dịch thuế má đều ủy trách cho khu trưởng, đoàn trưởng cả. Bởi vậy, những con nhà khá giả coi thường, không thèm ra làm, chỉ để cho những côn đồ trong các xóm chợ ra làm. Bọn chúng cùng những kẻ ti thuộc quan Đề lĩnh thông nhau làm càn, rất phiền nhiễu cho dân phố. Ôi! “Sinh nhất sự bất như trừ nhất hại” (thêm ra một việc không bằng bớt đi một tai hại) lời nói ấy rất đúng.

Theo lệ cũ, chốn kinh thành không phải chịu thuế dung, thuế điệu, chỉ tính từng dãy nhà, không cứ nhà quan hay nhà dân, hàng năm mỗi nhà phải chịu một suất đi sửa sang đắp lại nền cắm cờ tướng, dọn cỏ chung quanh cung đình, cung ứng các việc kiến trúc. Họ phải thay phiên nhau sắm đủ dây đòn, câu liêm, thang tre, bó đuốc, thùng gánh nước để theo quân quan Đề lĩnh đi túc trực các nơi điếm canh, phòng khi sai khiến; công việc rất là phiền nhiễu. Song tóm lại không tiền là không xong, chỉ làm nặng túi kẻ gian hoạt.

Tuy bảo rằng “phù bản ức mạt” (bồi đắp gốc rễ, ngăn chặn ngọn cành), nhưng cũng không phải là biện pháp tốt của đời thái bình”. Đến thời vua Gia Long nhà Nguyễn, trong một số sách dư địa chí như cuốn “Các tổng, trấn, xã danh bị lãm”, “Hoàng Việt dư địa chí”… cho biết tên của 36 phường.

Cụ thể, ở huyện Thọ Xương có 18 phường gồm: Yên Thọ, Hà Khẩu, Báo Thiên, Đông Hà, Đồng Xuân, Đông Tác, Đông Các, Cổ Vũ, Xã Đàn, Đồng Lạc, Thái Cực, Diên Hưng, Khúc Phố, Phục Cổ, Phúc Lâm, Kim Hoa, Hồng Mai, An Xá. Mười tám phường còn lại thuộc huyện Vĩnh Thuận là: Bích Câu, Quảng Bá, Thuỵ Chương, Yên Thái, Hoè Nhai, Tây Hồ, Nghi Tàm, Nhật Chiêu, Trích Sài, Võng Thị, Bái Ấn, Yên Lãng, Công Bộ, Thạch Khối, Hồ Khẩu, Thịnh Quang, Yên Hoa và Quan Trạm.

Vào năm Tân Mão (1831) vua Minh Mạng tiến hành cuộc cải cách lớn, trong đó có việc phân chia và đặt tên mới theo địa giới hành chính cấp tỉnh; lúc này Thăng Long xưa được sáp nhập với một số khu vực khác thành tỉnh Hà Nội với diện tích rộng hơn, gồm 4 phủ, 15 huyện so với Thăng Long xưa.

Trong số 15 huyện của Hà Nội vẫn có 2 huyện Thọ Xương và Vĩnh Thuận thuộc phủ Hoài Đức, 36 phố phường đều nằm trong địa phận hai huyện này. Sách “Hoàng Việt dư địa chí” in vào năm Qúy Tị (1833) cho biết như sau: “Phủ Hoài Đức, xưa là phủ Phụng Thiên có hai huyện, 13 tổng, 249 thôn phường. Huyện Thọ Xương: 18 phường. Huyện Vĩnh Thuận (xưa là huyện Quảng Đức): 18 phường”.

Trải qua thời gian và biến thiên của lịch sử, phố phường Hà Nội xưa đã thay đổi nhiều về tên gọi, số lượng cũng như diện tích nhưng một số vẫn giữ nguyên tên cũ như gợi nhắc cho những tâm hồn hoài niệm về một Hà Nội trong quá khứ.

Tên các phố ở Hà Nội bị cháy từ 1883-1888 do Claude Bourrin ghi lại đăng trong sách "Hà Nội nửa đầu thế kỷ XX" - Nguyễn Văn Uẩn(4) cũng khai thác được tên phố mới; cũng viết về những đám cháy ở Hà Nội. Sách "Lịch sử thủ đô Hà Nội" của Trần Huy Liệu còn ghi thêm được tên 3 phố mới không trùng tên với các phố cũ(5). Những tư liệu trên giúp ta khai thác được tên 13 phố mới, cộng với 23 phố cũ vừa đủ 36 phố:

. 1. Phố Hà Khẩu: Hàng Buồm, theo Đại Nam nhất thống chí (1864-1875)
. 2. Phố Việt Đông: Hàng Ngang
. 3. Phố Hàng Mã
. 4. Phố Hàng Mắm
. 5. Phố Báo Thiên: Hàng Trống
. 6. Phố Nam Hoa: Hàng Bè
. 7. Phố Hàng Bồ
. 8. Phố Vàng bạc: Hàng Bạc
. 9. Phố Hàng Giấy
. 10. Phố Mã Mây
. 11. Phố Đồng Lạc
. 12. Phố Thái Cực: Hàng Đào
. 13. Phố Đông Hà: Hàng Chiếu
. 14. Phố Phúc Kiến: Lãn Ông
. 15. Phường Phục Cổ: Nguyễn Du
.
. 16. Phường Hàng Lam: phố Thợ Nhuộm
. 17. Phường Đồng Xuân
. 18. Phường Thanh Hà
. 19. Phường Hàng Gai
. 20. Phường Hàng Đẫy
. 21. Phường Hàng Chè
. 22. Phường Hàng Muối, theo Trương Vĩnh Ký (1876)
. 23. Phố Quảng Minh Đình*
. 24. Phố Hàng Đường*, theo Bản đồ Hà Nội 1883
. 25. Phố Hàng Mành
. 26. Phố Hàng Hòm
. 27. Phố Hàng Gà
. 28. Phố Hàng Đồng
. 29. Phố Hàng Nón: theo Hà Nội nửa đầu thế kỷ XX
. 30. Phố Hàng Vai
. 31. Phố Hàng Lược
. 32. Phố Hàng Bông
. 33. Phố Lò Sũ
. 34. Phố Bắc Ninh: theo Lịch sử thủ đô Hà Nội
. 35. Phố Hàng Tre
. 36. Sở Lục lộ: Hàng Vôi.

Hà Nội liệu có 36 phố phường không?
Dựa vào câu trả lời có 2 loại ý kiến khác nhau:

Loại ý kiến thứ nhất khẳng định: Trong thực tế chỉ có “Thăng Long.

36 phường” ở thời Lê. Sang thời Nguyễn, khi đã mang tên mới là Hà Nội thì dưới đời Minh Mạng có tới 239 phường, thôn, trại để rồi tới thời Tự Đức con số đó rút xuống là 153, và .... không làm gì có ai gọi là “Hà Nội 36 phố phường”... cái gọi là “Hà Nội 36 phố phường chỉ là một cách nói tượng trưng, ước lệ; con số 36 đây có thể hiểu là “nhiều”.

Loại ý kiến thứ hai theo bài báo này trả lời sẽ là: Dưới triều vua Đồng Khánh (1885-1888) đúng là đã có 36 tên phường và rất có thể có cả tên 36 phố ở Hà Nội chăng? Những ai quan tâm xin suy nghĩ luận bàn. Còn hiểu về con số 36 có ý nghĩa thế nào? có phải đó chỉ là cách nói ước lệ? - tốt nhất là tìm câu trả lời ở chính những người sống đương thời đó.

Korean Air! - Theo Diendanhanoi/Vietnam+, Đông Tác giao lưu, internet

Các vườn hoa ở làng Nhật Tân, Tứ Liên (Hà Nội) bỗng biến thành công viên tự nhiên với nhiều đồ trang trí, đủ loại hoa màu sắc rực rỡ.

Giới trẻ đổ xô tới tạo dáng chụp ảnh, dù phải trả phí 20.000 đồng một lượt tham quan.

Một trong những khu 'vườn thượng uyển' tại làng hoa đào Nhật Tân (quận Tây Hồ) - nơi chỉ cách sông Hồng vài trăm mét. Những ngày cuối năm Nhâm Thìn, nơi đây luôn luôn đông đúc nam thanh nữ tú đổ về dạo chơi và tạo dáng chụp ảnh.

< Nhưng để được vào vườn hoa, mỗi người phải trả phí 20.000 đồng cho chủ vườn.

< Đào Nhật Tân chưa nở hoa nhưng nhà đầu tư vẫn đánh các loại cây từ nơi khác về trang trí nhằm tạo không khí xuân.

< Nhiều người không khỏi ngỡ ngàng khi đi xuống vườn đào truyền thống lại thấy toàn 'công viên'.

< Bác Lê Thị Hòa, người trồng hoa gần đó cho biết, dịch vụ ăn theo sở thích tạo dáng chụp ảnh này đã có từ năm trước nhưng năm nay quy mô ngày một lớn hơn. "Ước tính mỗi ngày chủ vườn thu về từ vài triệu đến cả chục triệu đồng từ việc tính tiền chụp ảnh theo đầu người", bác Hòa nói.

< Các loại hoa được giới trẻ yêu thích đều có mặt trong vườn, nhưng khá nhiều trong số đó là hoa giả như hoa mai, mận, đào...

< "Vườn thượng uyển" có nhiều đạo cụ phục vụ chụp ảnh cho các đôi uyên ương. Mỗi ôtô chở đoàn chụp ảnh cưới phải trả 100.000 đồng.

< Vườn hoa bách nhật, cánh bướm thu hút đông bạn trẻ.

< Một góc vườn được tô điểm thêm bằng những cây hoa đào giả đỏ thắm.

< Các cô dâu chú rể thích thú với vườn hoa cải vàng.

< Những cây hoa giả cao vài mét được dựng bên ngôi nhà mái lá và các luống hoa sặc sỡ với lối đi đẹp mắt đã thu hút đông bạn trẻ tới vui chơi.

Korean Air! - Theo Hạ Nguyên (VnExpress)

Các vườn hoa ở làng Nhật Tân, Tứ Liên (Hà Nội) bỗng biến thành công viên tự nhiên với nhiều đồ trang trí, đủ loại hoa màu sắc rực rỡ.

Giới trẻ đổ xô tới tạo dáng chụp ảnh, dù phải trả phí 20.000 đồng một lượt tham quan.

Một trong những khu 'vườn thượng uyển' tại làng hoa đào Nhật Tân (quận Tây Hồ) - nơi chỉ cách sông Hồng vài trăm mét. Những ngày cuối năm Nhâm Thìn, nơi đây luôn luôn đông đúc nam thanh nữ tú đổ về dạo chơi và tạo dáng chụp ảnh.

< Nhưng để được vào vườn hoa, mỗi người phải trả phí 20.000 đồng cho chủ vườn.

< Đào Nhật Tân chưa nở hoa nhưng nhà đầu tư vẫn đánh các loại cây từ nơi khác về trang trí nhằm tạo không khí xuân.

< Nhiều người không khỏi ngỡ ngàng khi đi xuống vườn đào truyền thống lại thấy toàn 'công viên'.

< Bác Lê Thị Hòa, người trồng hoa gần đó cho biết, dịch vụ ăn theo sở thích tạo dáng chụp ảnh này đã có từ năm trước nhưng năm nay quy mô ngày một lớn hơn. "Ước tính mỗi ngày chủ vườn thu về từ vài triệu đến cả chục triệu đồng từ việc tính tiền chụp ảnh theo đầu người", bác Hòa nói.

< Các loại hoa được giới trẻ yêu thích đều có mặt trong vườn, nhưng khá nhiều trong số đó là hoa giả như hoa mai, mận, đào...

< "Vườn thượng uyển" có nhiều đạo cụ phục vụ chụp ảnh cho các đôi uyên ương. Mỗi ôtô chở đoàn chụp ảnh cưới phải trả 100.000 đồng.

< Vườn hoa bách nhật, cánh bướm thu hút đông bạn trẻ.

< Một góc vườn được tô điểm thêm bằng những cây hoa đào giả đỏ thắm.

< Các cô dâu chú rể thích thú với vườn hoa cải vàng.

< Những cây hoa giả cao vài mét được dựng bên ngôi nhà mái lá và các luống hoa sặc sỡ với lối đi đẹp mắt đã thu hút đông bạn trẻ tới vui chơi.

Korean Air! - Theo Hạ Nguyên (VnExpress)

Cách Hà Nội khoảng 40km, nằm trong địa phận huyện Sóc Sơn, đỉnh Hàm Lợn cao 462m thu hút bước chân phượt thủ bởi biệt danh nóc nhà Hà Nội.

Đường đi ngắn nhất là qua cầu Thăng Long, đi dọc theo đường cao tốc Thăng Long - Nội Bài đến ngã tư giao với Quốc lộ 2 thì rẽ trái đi về hướng Vĩnh Phúc.

Đi tiếp tới ngã tư giao với tỉnh lộ 135 (35) thì rẽ trái. Đường đi này cùng đường đến Việt phủ Thành Chương. Đi thẳng tỉnh lộ 35 qua Cánh Diều Villa là đến đường lên núi Hàm Lợn.

Nếu đã biết đường lên núi, bạn có thể đi theo đường này. Nếu chưa, đi thêm chừng 1,5 km là đến đường rẽ vào đập Hàm Lợn (hồ Suối Bàu) ngay dưới chân núi. Ở đây bạn có thể thuê người bản địa sống ở bên hồ dẫn lên núi.

Dãy núi Độc Tôn được che phủ bởi rừng thứ sinh xen lẫn rừng trồng. Cây trồng chủ yếu là thông và keo. Đỉnh Hàm Lợn là địa điểm dã ngoại cực kỳ lý tưởng trong một hoặc hai ngày nghỉ cuối tuần. Mặt đất khô thoáng, phủ đầy lá thông, lá keo. Ngả lưng trên thảm lá cây khô ráo khi đã cảm thấy mệt mỏi trong ngày hè oi bức hay ngày đông lạnh lẽo luôn đem đến cảm giác êm ái dễ chịu. Giấc ngủ có thể đến mà không hay.

Có hai lựa chọn cho các đoàn dã ngoại. Nếu đi ngược đường suối để lên đỉnh núi, du khách có thể trải nghiệm cảm giác trèo đèo, vượt suối như những người lính hành quân ngày xưa.

Hành trình ngược suối có thể mất 3 tiếng đồng hồ ngay cả với những người đã có kinh nghiệm. Du khách sẽ phải trang bị găng tay, giày leo núi, chấp nhận bị ướt và nhiều khó khăn khác. Bù lại, theo lối này bạn có thể thưởng thức bản giao hưởng nhạc rừng của những chú chim ẩn trong các lùm cây bên suối.

Trên đường, nếu may mắn, các bạn sẽ gặp một vài chú cua núi xù xì đang giương cặp càng đe dọa những người lạ xâm nhập lãnh thổ của chúng.

Đường suối lại chia làm 2 nhánh, một nhánh rẽ trái dễ đi dẫn thẳng lên khu đất trống mênh mông để cắm trại. Một nhánh khác rẽ phải hầu như không có người đặt chân đến, còn nguyên vẹn nét hoang sơ, phù hợp với những người yêu thích khám phá, mạo hiểm.

Hai bên suối phủ đầy cây bụi, cành gai, nếu không có dao, rựa mở đường, vượt qua cung đường tưởng chừng rất ngắn này là điều không thể.

Một lựa chọn khác là men theo đường mòn để lên đỉnh núi trong khoảng một tiếng đồng hồ. Đường mòn thoai thoải và dễ đi, không có bụi rậm và đặc biệt là không có con vắt.

Men theo đường mòn, bạn sẽ len lỏi giữa những cây thông cây keo. Dưới mỗi bước chân là thảm lá cây phủ dầy. Chỉ sau chừng hai đến ba lần nghỉ lấy hơi, bạn đã có thể đặt trên đến bãi cắm trại rộng rãi, bằng phẳng.

Cảnh quan bỗng chốc mở rộng ra bốn phía mênh mông, rất lý tưởng cho một buổi dã ngoại nướng thịt nhẹ nhàng và hít thở không khí trong lành.

Đặt những xiên đồ nướng trên than hồng, ngắm làn sương bảng lảng đang lẩn khuất giữa những đồi thông đồi keo phía xa xa trong lúc đợi chờ đồ nướng đang tỏa dần mùi thơm quyến rũ, những câu chuyện bên lò than rộn rã tiếng cười.

Mắc võng hoặc đơn giản chỉ là trải bạt trên mặt đất nằm nghỉ buổi trưa, ngắm mây trời đang trôi qua những tán lá thông, bạn sẽ cảm thấy thời gian trôi đi thật chậm, thật khẽ, thật dịu dàng. Nếu có nhiều thời gian, cắm trại trên đỉnh núi để ngắm hoàng hôn, đón bình minh và một đêm trăng sao lung linh vằng vặc là một trải nghiệm không gì tuyệt hơn nữa.

Ánh trăng bàng bạc phủ xuống những quả đồi, luồn qua tán lá thông để chiếu sáng mặt đất, cảnh lung linh huyền ảo đôi khi khiến du khách ngẩn ngơ đến quên thốt nên lời…

Nếu dã ngoại ở Hàm Lợn, đừng quên mang theo máy ảnh. Những đồi thông đẹp mơ màng cả bốn mùa sẽ làm bạn tiếc ngẩn tiếc ngơ nếu chẳng may để quên máy ảnh ở nhà hoặc chỉ có máy mà không pin. Những khuôn hình đầy lãng mạn cùng những trải nghiệm dịu dàng sẽ khiến bạn muốn quay trở lại đây thêm không chỉ một lần nữa…


Korean Air! - Theo iHay, internet

Cách Hà Nội khoảng 40km, nằm trong địa phận huyện Sóc Sơn, đỉnh Hàm Lợn cao 462m thu hút bước chân phượt thủ bởi biệt danh nóc nhà Hà Nội.

Đường đi ngắn nhất là qua cầu Thăng Long, đi dọc theo đường cao tốc Thăng Long - Nội Bài đến ngã tư giao với Quốc lộ 2 thì rẽ trái đi về hướng Vĩnh Phúc.

Đi tiếp tới ngã tư giao với tỉnh lộ 135 (35) thì rẽ trái. Đường đi này cùng đường đến Việt phủ Thành Chương. Đi thẳng tỉnh lộ 35 qua Cánh Diều Villa là đến đường lên núi Hàm Lợn.

Nếu đã biết đường lên núi, bạn có thể đi theo đường này. Nếu chưa, đi thêm chừng 1,5 km là đến đường rẽ vào đập Hàm Lợn (hồ Suối Bàu) ngay dưới chân núi. Ở đây bạn có thể thuê người bản địa sống ở bên hồ dẫn lên núi.

Dãy núi Độc Tôn được che phủ bởi rừng thứ sinh xen lẫn rừng trồng. Cây trồng chủ yếu là thông và keo. Đỉnh Hàm Lợn là địa điểm dã ngoại cực kỳ lý tưởng trong một hoặc hai ngày nghỉ cuối tuần. Mặt đất khô thoáng, phủ đầy lá thông, lá keo. Ngả lưng trên thảm lá cây khô ráo khi đã cảm thấy mệt mỏi trong ngày hè oi bức hay ngày đông lạnh lẽo luôn đem đến cảm giác êm ái dễ chịu. Giấc ngủ có thể đến mà không hay.

Có hai lựa chọn cho các đoàn dã ngoại. Nếu đi ngược đường suối để lên đỉnh núi, du khách có thể trải nghiệm cảm giác trèo đèo, vượt suối như những người lính hành quân ngày xưa.

Hành trình ngược suối có thể mất 3 tiếng đồng hồ ngay cả với những người đã có kinh nghiệm. Du khách sẽ phải trang bị găng tay, giày leo núi, chấp nhận bị ướt và nhiều khó khăn khác. Bù lại, theo lối này bạn có thể thưởng thức bản giao hưởng nhạc rừng của những chú chim ẩn trong các lùm cây bên suối.

Trên đường, nếu may mắn, các bạn sẽ gặp một vài chú cua núi xù xì đang giương cặp càng đe dọa những người lạ xâm nhập lãnh thổ của chúng.

Đường suối lại chia làm 2 nhánh, một nhánh rẽ trái dễ đi dẫn thẳng lên khu đất trống mênh mông để cắm trại. Một nhánh khác rẽ phải hầu như không có người đặt chân đến, còn nguyên vẹn nét hoang sơ, phù hợp với những người yêu thích khám phá, mạo hiểm.

Hai bên suối phủ đầy cây bụi, cành gai, nếu không có dao, rựa mở đường, vượt qua cung đường tưởng chừng rất ngắn này là điều không thể.

Một lựa chọn khác là men theo đường mòn để lên đỉnh núi trong khoảng một tiếng đồng hồ. Đường mòn thoai thoải và dễ đi, không có bụi rậm và đặc biệt là không có con vắt.

Men theo đường mòn, bạn sẽ len lỏi giữa những cây thông cây keo. Dưới mỗi bước chân là thảm lá cây phủ dầy. Chỉ sau chừng hai đến ba lần nghỉ lấy hơi, bạn đã có thể đặt trên đến bãi cắm trại rộng rãi, bằng phẳng.

Cảnh quan bỗng chốc mở rộng ra bốn phía mênh mông, rất lý tưởng cho một buổi dã ngoại nướng thịt nhẹ nhàng và hít thở không khí trong lành.

Đặt những xiên đồ nướng trên than hồng, ngắm làn sương bảng lảng đang lẩn khuất giữa những đồi thông đồi keo phía xa xa trong lúc đợi chờ đồ nướng đang tỏa dần mùi thơm quyến rũ, những câu chuyện bên lò than rộn rã tiếng cười.

Mắc võng hoặc đơn giản chỉ là trải bạt trên mặt đất nằm nghỉ buổi trưa, ngắm mây trời đang trôi qua những tán lá thông, bạn sẽ cảm thấy thời gian trôi đi thật chậm, thật khẽ, thật dịu dàng. Nếu có nhiều thời gian, cắm trại trên đỉnh núi để ngắm hoàng hôn, đón bình minh và một đêm trăng sao lung linh vằng vặc là một trải nghiệm không gì tuyệt hơn nữa.

Ánh trăng bàng bạc phủ xuống những quả đồi, luồn qua tán lá thông để chiếu sáng mặt đất, cảnh lung linh huyền ảo đôi khi khiến du khách ngẩn ngơ đến quên thốt nên lời…

Nếu dã ngoại ở Hàm Lợn, đừng quên mang theo máy ảnh. Những đồi thông đẹp mơ màng cả bốn mùa sẽ làm bạn tiếc ngẩn tiếc ngơ nếu chẳng may để quên máy ảnh ở nhà hoặc chỉ có máy mà không pin. Những khuôn hình đầy lãng mạn cùng những trải nghiệm dịu dàng sẽ khiến bạn muốn quay trở lại đây thêm không chỉ một lần nữa…


Korean Air! - Theo iHay, internet

Chùa Bửu Long có tên chính thức Thiền Viện Tổ Đình Bửu Long nguyên là một Tịnh Thất, tọa lạc tại số 81 đường Nguyễn Xiển, phường Long Bình, quận 9, thành phố Hồ Chí Minh. Chùa có khuôn viên rộng hơn 11ha, nằm trên ngọn đồi phía Tây ngạn sông Đồng Nai, trong Công Viên Lịch Sử Văn Hóa Dân Tộc.

Chùa Bửu Long có tên chính thức Thiền Viện Tổ Đình Bửu Long nguyên là một Tịnh Thất, tọa lạc tại số 81 đường Nguyễn Xiển, phường Long Bình, quận 9, thành phố Hồ Chí Minh . Chùa có khuôn viên rộng hơn 11ha nằm trên ngọn đồi phía Tây ngạn sông Đồng Nai, trong Công Viên Lịch Sử Văn Hóa Dân Tộc.

Chùa thuộc hệ phái Phật giáo Nguyên Thủy (Nam Tông) do cư sĩ Võ Hà Thuật thành lập năm 1942, đến năm 1958, ông dâng cúng cho thiền sư Hộ Tông, vị tăng thống đầu tiên của Phật giáo nguyên thủy Việt Nam, lập thành Thiền viện Bửu Long và ông xuất gia với pháp danh Lão Tâm.

Năm 1961, Ngài Narada Mahàthera, Đức tăng thống Phật giáo SriLanKa tặng Thiền viện một cây bồ đề chiết từ cây mẹ tại Bồ đề Đạo Tràng Ấn Độ, được đem trồng trong khuôn viên chùa, nay đã được tôn tạo thành Bồ đề Phật Cảnh.

Kiến trúc chùa theo văn hóa Phật giáo cổ đại và liên tục được trùng tu tôn tạo gồm chính điện, tăng xá, trai đường, tăng khách đường, tổ đường, thiền thất của chư tăng, ni viện, ni xá và am thất của tu nữ, tịnh nhân.

Ngoài ra còn có một động khổ hạnh tưởng niệm 6 năm Bồ Tát tu khổ hạnh và một tượng Phật nằm tạc từ đá granite dài 8m, nặng trên 50 tấn, xung quanh trang trí 10 trụ đèn cũng bằng đá granite điêu khắc theo mẫu trụ đá vua Asoka tại các Phật tích Ấn Độ .

Đặc biệt, chùa Bửu Long có một Bảo tháp Gotama Cetiya thờ xá lợi Đức Phật và Chư Thánh Tăng, rộng trên 2.000m², cao 70m, một kiến trúc vừa hoành tráng hiện đại vừa biểu hiện nét cổ kính nhất của nền văn minh Suvannabhumi cổ đại trong vùng Đông Nam Á.

Chánh điện ngày nay được trùng tu từ di tích cũ nơi Tổ sư và Đại Đức Lão Tâm để lại, chủ yếu là tôn tạo cho khang trang và tiện nghi hơn nhưng vẫn giữ lại hình dáng như cũ, chỉ thêm phần tiền đường và một vài chi tiết phối hợp giữa kiến trúc Phật giáo Đông Nam Á với kiến trúc triều đại nhà Nguyễn.

Tọa lạc trên một ngọn đồi nên không khí nơi đây mát mẻ quanh năm, kết hợp với khuôn viên rộng rãi, cây xanh phủ bóng làm cho du khách cảm thấy tâm hồn thanh tịnh dịu dàng khi bước chân đến nơi này. Ngước mắt lên bầu trời xanh, ngắm nhìn tòa bảo tháp uy nghiêm lộng lẫy, văng vẳng bên tay là tiếng chuông gió phát ra từ trên đỉnh Bảo tháp, một không gian lý tưởng để bạn gột rửa tâm hồn, tìm về chốn bình yên sau bao bộn bề của cuộc sống.

Korean Air! - Theo Xzone, Tinhte và nhiều nguồn ảnh khác.

Chùa Bửu Long có tên chính thức Thiền Viện Tổ Đình Bửu Long nguyên là một Tịnh Thất, tọa lạc tại số 81 đường Nguyễn Xiển, phường Long Bình, quận 9, thành phố Hồ Chí Minh. Chùa có khuôn viên rộng hơn 11ha, nằm trên ngọn đồi phía Tây ngạn sông Đồng Nai, trong Công Viên Lịch Sử Văn Hóa Dân Tộc.

Chùa Bửu Long có tên chính thức Thiền Viện Tổ Đình Bửu Long nguyên là một Tịnh Thất, tọa lạc tại số 81 đường Nguyễn Xiển, phường Long Bình, quận 9, thành phố Hồ Chí Minh . Chùa có khuôn viên rộng hơn 11ha nằm trên ngọn đồi phía Tây ngạn sông Đồng Nai, trong Công Viên Lịch Sử Văn Hóa Dân Tộc.

Chùa thuộc hệ phái Phật giáo Nguyên Thủy (Nam Tông) do cư sĩ Võ Hà Thuật thành lập năm 1942, đến năm 1958, ông dâng cúng cho thiền sư Hộ Tông, vị tăng thống đầu tiên của Phật giáo nguyên thủy Việt Nam, lập thành Thiền viện Bửu Long và ông xuất gia với pháp danh Lão Tâm.

Năm 1961, Ngài Narada Mahàthera, Đức tăng thống Phật giáo SriLanKa tặng Thiền viện một cây bồ đề chiết từ cây mẹ tại Bồ đề Đạo Tràng Ấn Độ, được đem trồng trong khuôn viên chùa, nay đã được tôn tạo thành Bồ đề Phật Cảnh.

Kiến trúc chùa theo văn hóa Phật giáo cổ đại và liên tục được trùng tu tôn tạo gồm chính điện, tăng xá, trai đường, tăng khách đường, tổ đường, thiền thất của chư tăng, ni viện, ni xá và am thất của tu nữ, tịnh nhân.

Ngoài ra còn có một động khổ hạnh tưởng niệm 6 năm Bồ Tát tu khổ hạnh và một tượng Phật nằm tạc từ đá granite dài 8m, nặng trên 50 tấn, xung quanh trang trí 10 trụ đèn cũng bằng đá granite điêu khắc theo mẫu trụ đá vua Asoka tại các Phật tích Ấn Độ .

Đặc biệt, chùa Bửu Long có một Bảo tháp Gotama Cetiya thờ xá lợi Đức Phật và Chư Thánh Tăng, rộng trên 2.000m², cao 70m, một kiến trúc vừa hoành tráng hiện đại vừa biểu hiện nét cổ kính nhất của nền văn minh Suvannabhumi cổ đại trong vùng Đông Nam Á.

Chánh điện ngày nay được trùng tu từ di tích cũ nơi Tổ sư và Đại Đức Lão Tâm để lại, chủ yếu là tôn tạo cho khang trang và tiện nghi hơn nhưng vẫn giữ lại hình dáng như cũ, chỉ thêm phần tiền đường và một vài chi tiết phối hợp giữa kiến trúc Phật giáo Đông Nam Á với kiến trúc triều đại nhà Nguyễn.

Tọa lạc trên một ngọn đồi nên không khí nơi đây mát mẻ quanh năm, kết hợp với khuôn viên rộng rãi, cây xanh phủ bóng làm cho du khách cảm thấy tâm hồn thanh tịnh dịu dàng khi bước chân đến nơi này. Ngước mắt lên bầu trời xanh, ngắm nhìn tòa bảo tháp uy nghiêm lộng lẫy, văng vẳng bên tay là tiếng chuông gió phát ra từ trên đỉnh Bảo tháp, một không gian lý tưởng để bạn gột rửa tâm hồn, tìm về chốn bình yên sau bao bộn bề của cuộc sống.

Korean Air! - Theo Xzone, Tinhte và nhiều nguồn ảnh khác.

Nằm ở vị trí trung tâm thành phố Lào Cai, Công viên Nhạc Sơn đẹp và thơ mộng bậc nhất thành phố vùng biên. 

Được đưa vào sử dụng từ năm 2004, công viên có tổng diện tích 15 ha, trong đó diện tích mặt nước hồ là 5,6 ha, có 3 nhà hàng phục vụ ăn uống, hội họp và đám cưới, sinh nhật, một khu vui chơi giải trí cho thiếu nhi trong những dịp hè và lễ tết.

Nơi đây là một trong những điểm sinh hoạt văn hoá, vui chơi giải trí lớn, thu hút đông đảo người dân thành phố đến tham gia các hoạt động thể thao, giải trí...

Đi dạo trên con đường nhỏ với chu vi khoảng 1,3 km, được lát gạch hoa uốn luợn men theo bờ hồ, được ngắm những bông hoa rực rỡ sắc màu rung rinh trong gió, hàng liễu toả bóng xuống mặt nước.
Hoặc ngồi trên những chiếc ghế đá bên hồ, thả hồn cùng cảnh sắc mây trời, gió núi, nhất là vào những ngày hè nắng nóng, sẽ xua tan sự oi nồng, bức bối của không gian phố thị. Bắt đầu từ tờ mờ sáng, trên những con đường ven theo bờ hồ, rất đông người dân đi dạo bộ để thư giãn và rèn luyện sức khoẻ.

Bà Hoàng Thị Thứ, 73 tuổi ở phường Kim Tân (TP Lào Cai) thổ lộ: Nhiều năm nay, ngày nào bà cũng đều đặn 2 lần đi bộ (sáng từ 5 - 6 giờ, chiều từ 18 - 19 giờ) vòng quanh bờ hồ, không khí ở đây thật tuyệt, sức khoẻ của bà được cải thiện rất nhiều.

Chiều đến, khu vực công viên Nhạc Sơn càng thêm đông vui, nhộn nhịp bởi con đường nhỏ ven hồ tấp nập đoàn người vừa đi bộ vừa nói chuyện vui vẻ. Khu vực cổng công viên có đông các bà, các chị thành viên các câu lạc bộ khiêu vũ Kim Tân, Cốc Lếu thường xuyên đến đây tập các bài thể dục dưỡng sinh theo điệu nhạc trầm bổng. Bà Ngô Thị Bích, 65 tuổi, một thành viên của câu lạc bộ dưỡng sinh phường Kim Tân cho biết: Tối nào bà cũng ra đây tập thể dục rồi đi bộ vài vòng quanh hồ, vừa vui vẻ, tinh thần sảng khoải, đầu óc thư thái, đỡ mệt mỏi, sức khoẻ được duy trì, ổn định.

Trong công viên còn có khu vui chơi giải trí dành cho thiếu nhi, ở đây diễn ra nhiều trò chơi hấp dẫn như tàu lượn, thú nhún, nhà bóng, lái xe ô tô trong nhà… Không chỉ người dân của thành phố Lào Cai, mà nhiều người từ các địa phương trong tỉnh cũng đưa con em đến tham gia các trò chơi, đặc biệt là vào các dịp nghỉ hè và lễ tết.

Ông Nguyễn Tiến Dũng, Đội trưởng Đội quản lý Công viên Nhạc Sơn cho biết: Để duy trì tốt các hoạt động diễn ra trong công viên, 20 cán bộ, công nhân viên đơn vị ngoài việc chăm sóc cắt tỉa, bảo vệ cây xanh, hồ nước thông thoáng sạch sẽ... lực lượng bảo vệ của công viên còn có mặt túc trực 24/24 giờ để bảo vệ trật tự, giữ gìn an ninh, đảm bảo an toàn khi du khách đến vui chơi, giải trí tại công viên…

Công viên Nhạc Sơn thực sự là điểm vui chơi, thư giãn thu hút đông đảo người dân mọi lứa tuổi.

Korean Air! - Theo Báo Lào Cai, internet

Nằm ở vị trí trung tâm thành phố Lào Cai, Công viên Nhạc Sơn đẹp và thơ mộng bậc nhất thành phố vùng biên. 

Được đưa vào sử dụng từ năm 2004, công viên có tổng diện tích 15 ha, trong đó diện tích mặt nước hồ là 5,6 ha, có 3 nhà hàng phục vụ ăn uống, hội họp và đám cưới, sinh nhật, một khu vui chơi giải trí cho thiếu nhi trong những dịp hè và lễ tết.

Nơi đây là một trong những điểm sinh hoạt văn hoá, vui chơi giải trí lớn, thu hút đông đảo người dân thành phố đến tham gia các hoạt động thể thao, giải trí...

Đi dạo trên con đường nhỏ với chu vi khoảng 1,3 km, được lát gạch hoa uốn luợn men theo bờ hồ, được ngắm những bông hoa rực rỡ sắc màu rung rinh trong gió, hàng liễu toả bóng xuống mặt nước.
Hoặc ngồi trên những chiếc ghế đá bên hồ, thả hồn cùng cảnh sắc mây trời, gió núi, nhất là vào những ngày hè nắng nóng, sẽ xua tan sự oi nồng, bức bối của không gian phố thị. Bắt đầu từ tờ mờ sáng, trên những con đường ven theo bờ hồ, rất đông người dân đi dạo bộ để thư giãn và rèn luyện sức khoẻ.

Bà Hoàng Thị Thứ, 73 tuổi ở phường Kim Tân (TP Lào Cai) thổ lộ: Nhiều năm nay, ngày nào bà cũng đều đặn 2 lần đi bộ (sáng từ 5 - 6 giờ, chiều từ 18 - 19 giờ) vòng quanh bờ hồ, không khí ở đây thật tuyệt, sức khoẻ của bà được cải thiện rất nhiều.

Chiều đến, khu vực công viên Nhạc Sơn càng thêm đông vui, nhộn nhịp bởi con đường nhỏ ven hồ tấp nập đoàn người vừa đi bộ vừa nói chuyện vui vẻ. Khu vực cổng công viên có đông các bà, các chị thành viên các câu lạc bộ khiêu vũ Kim Tân, Cốc Lếu thường xuyên đến đây tập các bài thể dục dưỡng sinh theo điệu nhạc trầm bổng. Bà Ngô Thị Bích, 65 tuổi, một thành viên của câu lạc bộ dưỡng sinh phường Kim Tân cho biết: Tối nào bà cũng ra đây tập thể dục rồi đi bộ vài vòng quanh hồ, vừa vui vẻ, tinh thần sảng khoải, đầu óc thư thái, đỡ mệt mỏi, sức khoẻ được duy trì, ổn định.

Trong công viên còn có khu vui chơi giải trí dành cho thiếu nhi, ở đây diễn ra nhiều trò chơi hấp dẫn như tàu lượn, thú nhún, nhà bóng, lái xe ô tô trong nhà… Không chỉ người dân của thành phố Lào Cai, mà nhiều người từ các địa phương trong tỉnh cũng đưa con em đến tham gia các trò chơi, đặc biệt là vào các dịp nghỉ hè và lễ tết.

Ông Nguyễn Tiến Dũng, Đội trưởng Đội quản lý Công viên Nhạc Sơn cho biết: Để duy trì tốt các hoạt động diễn ra trong công viên, 20 cán bộ, công nhân viên đơn vị ngoài việc chăm sóc cắt tỉa, bảo vệ cây xanh, hồ nước thông thoáng sạch sẽ... lực lượng bảo vệ của công viên còn có mặt túc trực 24/24 giờ để bảo vệ trật tự, giữ gìn an ninh, đảm bảo an toàn khi du khách đến vui chơi, giải trí tại công viên…

Công viên Nhạc Sơn thực sự là điểm vui chơi, thư giãn thu hút đông đảo người dân mọi lứa tuổi.

Korean Air! - Theo Báo Lào Cai, internet

Phố Tràng Tiền thế kỷ 19 nằm trong “Bảo Tuyền Cục” trường đúc tiền giữa kinh thành Thăng Long, nay trở thành khu phố thương mại sầm uất của thủ đô Hà Nội.

< Ảnh phố Tràng Tiền: những năm đầu của thế kỷ 20 và ngày nay.

Phố Tràng Tiền thuộc quận Hoàn Kiếm, thủ đô Hà Nội. Phố đi từ đường Trần Quang Khải, qua Quảng trường Nhà hát Lớn kéo dài tới ngã 4 Tràng Tiền – Hàng Khay – Đinh Tiên Hoàng.

Đoạn phía Đông phố nguyên là đất thuộc thôn Tây Long Đồn, Tả Túc, kinh thành Thăng Long xưa, nửa kia thuộc thôn Cựu Lâu, Hữu Túc, huyện Thọ Xương cũ.

< Ngôi nhà góc ngã 3 Tràng Tiền - Nguyễn Xí ngày nay và ảnh của thế kỷ trước.

Tên gọi "Tràng" là một âm khác của "trường", phố xưa nguyên là nơi mở trường đúc tiền vào năm 1808, có tên gọi chữ Hán là “Bảo Tuyền Cục”. Trường này nằm trên 1 khu đất hình chữ nhật, so với diện mạo phố ngày nay thì phần phía Bắc gần trùng với phố Tràng Tiền, phía Nam là phố Phạm Sư Mạnh, phía Tây là đoạn phố Ngô Quyền. Quanh trường này có hào bao bọc, để vào được bên trong phải đi qua 1 cây cầu ở cổng chính phía Bắc.

Trường này tới năm 1887 thì ngừng hoạt động. Sau này người Pháp chiếm Hà Nội, đã cho chia khu đất này ra cho tư bản xây cửa hàng, cửa hiệu.

< Ngã 4 Tràng Tiền - Ngô Quyền bây giờ và ngày xưa.

Đời Lê khu vực này là 1 bến đò chính đưa đón bên xứ Bắc vào kinh thành. Ngày ấy dòng chảy của sông Hồng sát ngay đường Trần Quang Khải, bãi sông được gọi là Tây Long. Xưa 1 cửa ô cũng được dựng nên, nay là nơi Nhà hát Lớn tọa lạc.

Vào thế kỷ thứ 18, chính tại bến Tây Long, quân Tây Sơn đã đổ bộ đánh vào trận địa quân Chúa Trịnh khi đó đang ở lầu Ngũ Long mà nay là Trung tâm Bưu điện Bờ Hồ ngày nay. Ngót 3 năm sau vào ngày mùng 5 Tết Kỷ Dậu năm 1789, bến này lại chứng kiến 2 vạn quân Thanh rút lui thảm bại.

< Tràng Tiền góc nhìn ra Nhà hát Lớn, nay và xưa.

Những ngày đầu chiến Hà Nội, Tràng Tiền là 1 trong những phố người Pháp chú ý xây dựng đầu tiên, nhiều hiệu buôn, khách sạn, nhà hàng lớn mọc lên, cũng là nơi người giàu sang thường lui tới, ngựa xe luôn tấp nập. Năm 1886 Pháp gọi đoạn từ quảng trường Nhà Hát Lớn tới hết phố Hàng Khay là phố Paul Bert, đoạn từ Trần Quang Khải vào tới Nhà Hát Lớn là “phố nước Pháp”.

Những năm đầu thế kỷ 20, tại số nhà 47 trên phố mà nay là Nhà Thông tin, trường Cao đẳng duy nhất của Đông Dương được mở ra với 2 ngành đào tạo là luật và sư phạm. Trên phố còn có rạp chiếu bóng Eden sau đổi tên là rạp Công nhân, có nhiều cửa hàng mỹ phẩm, và những cửa hiệu buôn lớn như là hiệu Chaffanzon...

< Cửa hàng bách hóa tổng hợp sau một thế kỷ.

Đầu phố, mạn hồ Gươm có Khách sạn Hà Nội. Nơi nhiều lính tây và người giàu có hay lui tới quán giải khát có tên Taverne Royal và hiệu bánh ngọt Bodega mà nay trở thành hiệu kem Tràng Tiền nổi tiếng bây giờ. Năm 1913 cũng tại phố đã xảy ra vụ ném bom khách sạn Hà Nội giết chết 2 sỹ quan Pháp gây xôn xao dư luận cả nước.

Phố Tràng Tiền ghi nhiều dấu ấn đối với lịch sử cách mạng hiện đại, bởi Quảng trường Nhà hát Lớn là nơi diễn ra nhiều sự kiện quan trọng liên quan tới cuộc Tổng khởi nghĩa Cách mạng tháng Tám ở Hà Nội.


Sau ngày giải phóng Thủ đô phố mang tên gọi chính thức là phố Tràng Tiền. Ngoài ra còn có 1 ngõ song song với phố đi từ Phan Chu Trinh tới Nguyễn Khắc Cần ngày nay là ngõ Tràng Tiền, so với thời còn trường đúc tiền thì con ngõ trùng với 1 đoạn tường rào phía Bắc của Bảo Tuyền cục.

< Nhà hát Lớn thời nay và hồi thời chưa có khách sạn Hilton.

Từ đó tới nay Tràng Tiền trở thành con phố trung tâm với những cửa hàng, nhà may, cửa hiệu lớn, như Nhà in báo Nhân dân,Tổng Công ty Phát hành sách Trung ương, cửa hàng sách Quốc văn của Hà Nội. Khách sạn Hà Nội cũ, trở thành trung tâm sách ngoại văn và trung tâm phát hành báo chí. Rồi cửa hàng thời trang, cửa hàng kính...

< Tràng Tiền thu hút du khách thăm quan con phố biểu trưng vẻ đẹp Hà Nội những năm đầu thế kỷ 20 vẫn còn được lưu giữ.

Giữa phố ngày nay là Trung tâm văn hóa Pháp, nơi dạy tiếng Pháp và là nơi giao lưu văn hóa, nhiều triển lãm nghệ thuật đương đại thường xuyên được diễn ra tại đây.
Đi suốt chiều dài lịch sử xuất phát từ 1 trường đúc tiền từ thế kỷ 19 cho đến nay, qua nhiều thời kỳ xây dựng mở mang, Tràng Tiền đã trở thành 1 con phố thương mại sầm uất giữa lòng thủ đô Hà Nội.

Korean Air! - Theo Soha.new

Phố Tràng Tiền thế kỷ 19 nằm trong “Bảo Tuyền Cục” trường đúc tiền giữa kinh thành Thăng Long, nay trở thành khu phố thương mại sầm uất của thủ đô Hà Nội.

< Ảnh phố Tràng Tiền: những năm đầu của thế kỷ 20 và ngày nay.

Phố Tràng Tiền thuộc quận Hoàn Kiếm, thủ đô Hà Nội. Phố đi từ đường Trần Quang Khải, qua Quảng trường Nhà hát Lớn kéo dài tới ngã 4 Tràng Tiền – Hàng Khay – Đinh Tiên Hoàng.

Đoạn phía Đông phố nguyên là đất thuộc thôn Tây Long Đồn, Tả Túc, kinh thành Thăng Long xưa, nửa kia thuộc thôn Cựu Lâu, Hữu Túc, huyện Thọ Xương cũ.

< Ngôi nhà góc ngã 3 Tràng Tiền - Nguyễn Xí ngày nay và ảnh của thế kỷ trước.

Tên gọi "Tràng" là một âm khác của "trường", phố xưa nguyên là nơi mở trường đúc tiền vào năm 1808, có tên gọi chữ Hán là “Bảo Tuyền Cục”. Trường này nằm trên 1 khu đất hình chữ nhật, so với diện mạo phố ngày nay thì phần phía Bắc gần trùng với phố Tràng Tiền, phía Nam là phố Phạm Sư Mạnh, phía Tây là đoạn phố Ngô Quyền. Quanh trường này có hào bao bọc, để vào được bên trong phải đi qua 1 cây cầu ở cổng chính phía Bắc.

Trường này tới năm 1887 thì ngừng hoạt động. Sau này người Pháp chiếm Hà Nội, đã cho chia khu đất này ra cho tư bản xây cửa hàng, cửa hiệu.

< Ngã 4 Tràng Tiền - Ngô Quyền bây giờ và ngày xưa.

Đời Lê khu vực này là 1 bến đò chính đưa đón bên xứ Bắc vào kinh thành. Ngày ấy dòng chảy của sông Hồng sát ngay đường Trần Quang Khải, bãi sông được gọi là Tây Long. Xưa 1 cửa ô cũng được dựng nên, nay là nơi Nhà hát Lớn tọa lạc.

Vào thế kỷ thứ 18, chính tại bến Tây Long, quân Tây Sơn đã đổ bộ đánh vào trận địa quân Chúa Trịnh khi đó đang ở lầu Ngũ Long mà nay là Trung tâm Bưu điện Bờ Hồ ngày nay. Ngót 3 năm sau vào ngày mùng 5 Tết Kỷ Dậu năm 1789, bến này lại chứng kiến 2 vạn quân Thanh rút lui thảm bại.

< Tràng Tiền góc nhìn ra Nhà hát Lớn, nay và xưa.

Những ngày đầu chiến Hà Nội, Tràng Tiền là 1 trong những phố người Pháp chú ý xây dựng đầu tiên, nhiều hiệu buôn, khách sạn, nhà hàng lớn mọc lên, cũng là nơi người giàu sang thường lui tới, ngựa xe luôn tấp nập. Năm 1886 Pháp gọi đoạn từ quảng trường Nhà Hát Lớn tới hết phố Hàng Khay là phố Paul Bert, đoạn từ Trần Quang Khải vào tới Nhà Hát Lớn là “phố nước Pháp”.

Những năm đầu thế kỷ 20, tại số nhà 47 trên phố mà nay là Nhà Thông tin, trường Cao đẳng duy nhất của Đông Dương được mở ra với 2 ngành đào tạo là luật và sư phạm. Trên phố còn có rạp chiếu bóng Eden sau đổi tên là rạp Công nhân, có nhiều cửa hàng mỹ phẩm, và những cửa hiệu buôn lớn như là hiệu Chaffanzon...

< Cửa hàng bách hóa tổng hợp sau một thế kỷ.

Đầu phố, mạn hồ Gươm có Khách sạn Hà Nội. Nơi nhiều lính tây và người giàu có hay lui tới quán giải khát có tên Taverne Royal và hiệu bánh ngọt Bodega mà nay trở thành hiệu kem Tràng Tiền nổi tiếng bây giờ. Năm 1913 cũng tại phố đã xảy ra vụ ném bom khách sạn Hà Nội giết chết 2 sỹ quan Pháp gây xôn xao dư luận cả nước.

Phố Tràng Tiền ghi nhiều dấu ấn đối với lịch sử cách mạng hiện đại, bởi Quảng trường Nhà hát Lớn là nơi diễn ra nhiều sự kiện quan trọng liên quan tới cuộc Tổng khởi nghĩa Cách mạng tháng Tám ở Hà Nội.


Sau ngày giải phóng Thủ đô phố mang tên gọi chính thức là phố Tràng Tiền. Ngoài ra còn có 1 ngõ song song với phố đi từ Phan Chu Trinh tới Nguyễn Khắc Cần ngày nay là ngõ Tràng Tiền, so với thời còn trường đúc tiền thì con ngõ trùng với 1 đoạn tường rào phía Bắc của Bảo Tuyền cục.

< Nhà hát Lớn thời nay và hồi thời chưa có khách sạn Hilton.

Từ đó tới nay Tràng Tiền trở thành con phố trung tâm với những cửa hàng, nhà may, cửa hiệu lớn, như Nhà in báo Nhân dân,Tổng Công ty Phát hành sách Trung ương, cửa hàng sách Quốc văn của Hà Nội. Khách sạn Hà Nội cũ, trở thành trung tâm sách ngoại văn và trung tâm phát hành báo chí. Rồi cửa hàng thời trang, cửa hàng kính...

< Tràng Tiền thu hút du khách thăm quan con phố biểu trưng vẻ đẹp Hà Nội những năm đầu thế kỷ 20 vẫn còn được lưu giữ.

Giữa phố ngày nay là Trung tâm văn hóa Pháp, nơi dạy tiếng Pháp và là nơi giao lưu văn hóa, nhiều triển lãm nghệ thuật đương đại thường xuyên được diễn ra tại đây.
Đi suốt chiều dài lịch sử xuất phát từ 1 trường đúc tiền từ thế kỷ 19 cho đến nay, qua nhiều thời kỳ xây dựng mở mang, Tràng Tiền đã trở thành 1 con phố thương mại sầm uất giữa lòng thủ đô Hà Nội.

Korean Air! - Theo Soha.new

Người Sài Gòn thường tìm kiếm thú vui cuối tuần ở các tỉnh lân cận TP.HCM mà đôi khi không tin ngay giữa Sài Gòn có thể trải nghiệm chuyến du lịch thú vị. 

< Nơi khởi đầu chuyến đi.

Du lịch đường sông, tham quan nhà vườn, khu trưng bày tranh, thưởng thức những món ăn nuôi trồng ngay trong các nhà vườn sinh thái... có thể nói là những khám phá nho nhỏ đầy bất ngờ.
Thật ra loại hình du lịch đường sông Sài Gòn đã có từ 10 năm trước với đặc thù hệ thống sông ngòi kết nối các vùng lân cận và biển Đông. Thế nhưng do nhiều nguyên nhân, sản phẩm còn quá đơn điệu, thiếu chuyên nghiệp.

Các tuyến tầm ngắn từ bến Bạch Đằng đi Thanh Đa, Nhà Bè; tuyến tầm trung từ bến Bạch Đằng đi Cần Giờ, Củ Chi, Đồng Nai, Bình Dương; tuyến tầm xa từ TP.HCM đi về các tỉnh miền Tây Nam bộ và xa hơn nữa theo tuyến cao tốc từ TP.HCM qua Phnom Penh rồi vượt Biển Hồ đến Siem Reap, Campuchia.
Ấn tượng nhất đối với tôi chính là không gian văn hóa sông nước bao la hữu tình, hồn hậu, thân quen.

Sông nước quen mà lạ

Cũng mang tâm cảm ấy, mới đây theo đội tàu làng du lịch Bình Quới vòng quanh các tuyến điểm du lịch nội, ngoại thành, chúng tôi khá bất ngờ trước biến chuyển của loại hình du lịch này. Điểm tập kết tại bến thủy nội địa Thủ Thiêm. Canô sức chứa khoảng 12 khách.

Anh Nguyễn Thanh Lâm, phó giám đốc tàu nhà hàng Sài Gòn, người có trên 20 năm quen sông nước Sài Gòn và các khu vực lân cận, hôm nay kiêm tài công và hướng dẫn viên, “nổi hứng” chẳng chịu tiết lộ hành trình. Anh cười mỉm chi: “Mấy bạn yên tâm, đi rồi sẽ biết, và tôi tin chuyến đi lần này không để các bạn thất vọng”.

Vì đoàn tập trung muộn và muốn tiết kiệm thời gian nên đơn vị tổ chức chuẩn bị đầy đủ bữa ăn sáng. Cũng đơn giản, gồm bánh mì và cà phê, nước ngọt.

Canô khởi động lao ra giữa dòng, theo hướng Nhà Bè, đi qua các cảng Sài Gòn, Bến Nghé, Rau Quả, Lotus... rồi nhập vào ngã ba đèn đỏ (chia đôi Nhà Bè, Sài Gòn và Đồng Nai), nơi ngày xưa nổi tiếng với câu ca “Nhà Bè nước chảy chia hai/Ai về Gia Định Đồng Nai thì về”. Theo anh Lâm, sở dĩ gọi ngã ba đèn đỏ vì ngày xưa để hướng dẫn tàu thuyền đi qua đây vào ban đêm người ta treo đèn dầu leo lét.

< Cầu Phú Mỹ, một điểm dừng chân thú vị.

Canô bẻ lái ngược hướng sông Đồng Nai, đi vào sông Tắc. Đoạn này một bên là TP.HCM, một bên thuộc tỉnh Đồng Nai. Từng đi đường bộ qua khu vực này, nhưng hôm nay theo đường sông tôi mới có dịp cảm nhận hết một vùng đất đang hằng ngày thay da đổi thịt, khi nhiều người có điều kiện kinh tế về đây lựa chọn những mảnh đất ven sông yên bình xây dựng các trang trại, biệt thự nhà vườn.

Du lịch nhà vườn sinh thái

Tại quận 9, nếu cách đây chục năm muốn đến cù lao Đại Phước, Long Thuận, Long Phước... là hành trình gian nan. Đường đất đỏ mùa nắng bụi mù trời, mùa mưa sền sệt đất đỏ, trong khi điện nước chập chờn. Tình hình hiện nay đã khác.

Từ các trang trại, biệt thự nhà vườn của người dân dần dần theo nhu cầu phát triển tự nhiên đã hình thành kiểu làm du lịch sinh thái. Dù chưa phải đi vào bài bản, nhưng chính sự tự nhiên, hồn nhiên của chủ trang trại, nhà vườn đã mang lại ấn tượng thú vị đối với du khách.

Điểm đến đầu tiên của chúng tôi là khu vui chơi giải trí Nhà Việt Nam nằm sát sông, diện tích hàng chục hecta, đưa vào khai thác các trò chơi bắn súng sơn, vui chơi giải trí ngoài trời theo dạng team building, nhà hàng, khu nhà nghỉ. Đặc thù sát sông nên đến đây du khách có thể tham gia trò chơi mạo hiểm lái canô lướt sóng, chèo kayak...

< Một góc khu nhà vườn Long Thuận.

Nằm cách không xa là khu nhà vườn Long Thuận của nhà thiết kế Sỹ Hoàng. Khu nhà vườn nằm cạnh sông, có cảnh sông rạch và khu vực dành cho canô, tàu cập lên bờ tham quan. Mười năm trước, từ khu đất 2ha hoang vu, phèn nhiễm mặn, với mục đích xây dựng thành nơi nghỉ ngơi dành cho cá nhân và nơi gặp gỡ cuối tuần với người thân, bạn bè, dần dần Sỹ Hoàng đã biến thành không gian văn hóa Việt mang nhiều nét độc đáo, sinh cảnh tự nhiên lại đậm chất thiền.

< Ngay từ cổng khu nhà vườn Long Thuận ở quận 9, TP HCM của Sỹ Hoàng là những giàn bầu bí sai trái, che bóng mát cho du khách.

Khu nhà vườn Long Thuận nổi bật với các công trình Hồ Chân Lạc nằm cạnh hồ nước, khu nhà không gian mở nằm cạnh hồ sen vừa tổ chức hội họp vừa tổ chức tọa thiền, sinh hoạt kỹ năng sống, nhà rường cổ, Vọng nguyệt trà dành làm nơi uống trà đàm đạo, không gian sân vườn dành làm nơi trình diễn thời trang áo dài hoặc để mọi người tọa thiền đêm trăng rằm. Đặc biệt, đến đây du khách sẽ có dịp khám phá những tác phẩm gốm Bàu Trúc của chính nhà thiết kế Sỹ Hoàng, một trong những người đầu tiên có công rất lớn trong việc đưa sản phẩm độc đáo này ra thị trường.


< Xem bộ sưu tập gốm Bàu Trúc của nhà thiết kế Sỹ Hoàng.

Khu nhà vườn sinh thái Long Phước của ông chủ Long, cách khu nhà vườn của nhà thiết kế Sỹ Hoàng khoảng 15 phút canô, mang không gian, sắc thái khác, hoàn toàn dân dã. Khu này diện tích khoảng 4ha, nằm bên đôi bờ sông Sài Gòn - Đồng Nai mênh mông nước.

Với phương châm đưa du khách trở về không gian vườn Việt Nam nguyên thủy, trong diện tích 4ha, chủ nhà vườn trồng đủ loại cây ăn trái, hàng chục loại rau, đào hồ nuôi các loại tôm cá. Du khách đến đây có thể trở thành nông dân đích thực, xắn quần đi hái rau bắt cá về chế biến, nướng trên lửa than hồng cho bữa ẩm thực bình dân nhưng ngon miệng.

Khách cũng có thể mang cần ra sông câu cá, thả lưới cùng ngư dân, vì đây là khúc sông nhiều tôm cá tươi ngon nhất khu vực sông Sài Gòn, sông Đồng Nai. Cách phục vụ đờn ca tài tử (hát không micro) và bày biện đủ loại trái cây đẹp mắt để phục vụ khách khi bước từ canô xuống cũng là điểm nhấn dễ thương cho cách làm du lịch “bình dân nhưng bền vững” của ông chủ nhà vườn, xuất phát từ một người tự nhận mình là dân du lịch không chuyên.

< Du khách xem họa sĩ Lý Khắc Nhu giới thiệu tranh thư pháp.

Lại có làng họa sĩ nằm ven sông thuộc địa bàn phường Thạnh Mỹ Lợi, quận 2, hình thành một cách tự phát, cũng là địa điểm tham quan đường sông thú vị dành cho du khách. Đây là khu vực tập trung nhiều họa sĩ tên tuổi như Thanh Châu, Hoài Hương, Lý Khắc Nhu, Dương Đình Hùng... với chủ đạo xây dựng các khu nhà đặc trưng thuần Việt, trong đó nổi bật phải kể nhà vườn Nguyễn Art Garden đặc trưng Huế của họa sĩ Hoài Hương.

Đến đây khách có thể tham quan và thưởng lãm các tác phẩm điêu khắc, sơn dầu, sơn mài, thư pháp... của các nghệ sĩ nổi danh.

Korean Air! - Theo Tiến Đạt  (Ashui), internet

Người Sài Gòn thường tìm kiếm thú vui cuối tuần ở các tỉnh lân cận TP.HCM mà đôi khi không tin ngay giữa Sài Gòn có thể trải nghiệm chuyến du lịch thú vị. 

< Nơi khởi đầu chuyến đi.

Du lịch đường sông, tham quan nhà vườn, khu trưng bày tranh, thưởng thức những món ăn nuôi trồng ngay trong các nhà vườn sinh thái... có thể nói là những khám phá nho nhỏ đầy bất ngờ.
Thật ra loại hình du lịch đường sông Sài Gòn đã có từ 10 năm trước với đặc thù hệ thống sông ngòi kết nối các vùng lân cận và biển Đông. Thế nhưng do nhiều nguyên nhân, sản phẩm còn quá đơn điệu, thiếu chuyên nghiệp.

Các tuyến tầm ngắn từ bến Bạch Đằng đi Thanh Đa, Nhà Bè; tuyến tầm trung từ bến Bạch Đằng đi Cần Giờ, Củ Chi, Đồng Nai, Bình Dương; tuyến tầm xa từ TP.HCM đi về các tỉnh miền Tây Nam bộ và xa hơn nữa theo tuyến cao tốc từ TP.HCM qua Phnom Penh rồi vượt Biển Hồ đến Siem Reap, Campuchia.
Ấn tượng nhất đối với tôi chính là không gian văn hóa sông nước bao la hữu tình, hồn hậu, thân quen.

Sông nước quen mà lạ

Cũng mang tâm cảm ấy, mới đây theo đội tàu làng du lịch Bình Quới vòng quanh các tuyến điểm du lịch nội, ngoại thành, chúng tôi khá bất ngờ trước biến chuyển của loại hình du lịch này. Điểm tập kết tại bến thủy nội địa Thủ Thiêm. Canô sức chứa khoảng 12 khách.

Anh Nguyễn Thanh Lâm, phó giám đốc tàu nhà hàng Sài Gòn, người có trên 20 năm quen sông nước Sài Gòn và các khu vực lân cận, hôm nay kiêm tài công và hướng dẫn viên, “nổi hứng” chẳng chịu tiết lộ hành trình. Anh cười mỉm chi: “Mấy bạn yên tâm, đi rồi sẽ biết, và tôi tin chuyến đi lần này không để các bạn thất vọng”.

Vì đoàn tập trung muộn và muốn tiết kiệm thời gian nên đơn vị tổ chức chuẩn bị đầy đủ bữa ăn sáng. Cũng đơn giản, gồm bánh mì và cà phê, nước ngọt.

Canô khởi động lao ra giữa dòng, theo hướng Nhà Bè, đi qua các cảng Sài Gòn, Bến Nghé, Rau Quả, Lotus... rồi nhập vào ngã ba đèn đỏ (chia đôi Nhà Bè, Sài Gòn và Đồng Nai), nơi ngày xưa nổi tiếng với câu ca “Nhà Bè nước chảy chia hai/Ai về Gia Định Đồng Nai thì về”. Theo anh Lâm, sở dĩ gọi ngã ba đèn đỏ vì ngày xưa để hướng dẫn tàu thuyền đi qua đây vào ban đêm người ta treo đèn dầu leo lét.

< Cầu Phú Mỹ, một điểm dừng chân thú vị.

Canô bẻ lái ngược hướng sông Đồng Nai, đi vào sông Tắc. Đoạn này một bên là TP.HCM, một bên thuộc tỉnh Đồng Nai. Từng đi đường bộ qua khu vực này, nhưng hôm nay theo đường sông tôi mới có dịp cảm nhận hết một vùng đất đang hằng ngày thay da đổi thịt, khi nhiều người có điều kiện kinh tế về đây lựa chọn những mảnh đất ven sông yên bình xây dựng các trang trại, biệt thự nhà vườn.

Du lịch nhà vườn sinh thái

Tại quận 9, nếu cách đây chục năm muốn đến cù lao Đại Phước, Long Thuận, Long Phước... là hành trình gian nan. Đường đất đỏ mùa nắng bụi mù trời, mùa mưa sền sệt đất đỏ, trong khi điện nước chập chờn. Tình hình hiện nay đã khác.

Từ các trang trại, biệt thự nhà vườn của người dân dần dần theo nhu cầu phát triển tự nhiên đã hình thành kiểu làm du lịch sinh thái. Dù chưa phải đi vào bài bản, nhưng chính sự tự nhiên, hồn nhiên của chủ trang trại, nhà vườn đã mang lại ấn tượng thú vị đối với du khách.

Điểm đến đầu tiên của chúng tôi là khu vui chơi giải trí Nhà Việt Nam nằm sát sông, diện tích hàng chục hecta, đưa vào khai thác các trò chơi bắn súng sơn, vui chơi giải trí ngoài trời theo dạng team building, nhà hàng, khu nhà nghỉ. Đặc thù sát sông nên đến đây du khách có thể tham gia trò chơi mạo hiểm lái canô lướt sóng, chèo kayak...

< Một góc khu nhà vườn Long Thuận.

Nằm cách không xa là khu nhà vườn Long Thuận của nhà thiết kế Sỹ Hoàng. Khu nhà vườn nằm cạnh sông, có cảnh sông rạch và khu vực dành cho canô, tàu cập lên bờ tham quan. Mười năm trước, từ khu đất 2ha hoang vu, phèn nhiễm mặn, với mục đích xây dựng thành nơi nghỉ ngơi dành cho cá nhân và nơi gặp gỡ cuối tuần với người thân, bạn bè, dần dần Sỹ Hoàng đã biến thành không gian văn hóa Việt mang nhiều nét độc đáo, sinh cảnh tự nhiên lại đậm chất thiền.

< Ngay từ cổng khu nhà vườn Long Thuận ở quận 9, TP HCM của Sỹ Hoàng là những giàn bầu bí sai trái, che bóng mát cho du khách.

Khu nhà vườn Long Thuận nổi bật với các công trình Hồ Chân Lạc nằm cạnh hồ nước, khu nhà không gian mở nằm cạnh hồ sen vừa tổ chức hội họp vừa tổ chức tọa thiền, sinh hoạt kỹ năng sống, nhà rường cổ, Vọng nguyệt trà dành làm nơi uống trà đàm đạo, không gian sân vườn dành làm nơi trình diễn thời trang áo dài hoặc để mọi người tọa thiền đêm trăng rằm. Đặc biệt, đến đây du khách sẽ có dịp khám phá những tác phẩm gốm Bàu Trúc của chính nhà thiết kế Sỹ Hoàng, một trong những người đầu tiên có công rất lớn trong việc đưa sản phẩm độc đáo này ra thị trường.


< Xem bộ sưu tập gốm Bàu Trúc của nhà thiết kế Sỹ Hoàng.

Khu nhà vườn sinh thái Long Phước của ông chủ Long, cách khu nhà vườn của nhà thiết kế Sỹ Hoàng khoảng 15 phút canô, mang không gian, sắc thái khác, hoàn toàn dân dã. Khu này diện tích khoảng 4ha, nằm bên đôi bờ sông Sài Gòn - Đồng Nai mênh mông nước.

Với phương châm đưa du khách trở về không gian vườn Việt Nam nguyên thủy, trong diện tích 4ha, chủ nhà vườn trồng đủ loại cây ăn trái, hàng chục loại rau, đào hồ nuôi các loại tôm cá. Du khách đến đây có thể trở thành nông dân đích thực, xắn quần đi hái rau bắt cá về chế biến, nướng trên lửa than hồng cho bữa ẩm thực bình dân nhưng ngon miệng.

Khách cũng có thể mang cần ra sông câu cá, thả lưới cùng ngư dân, vì đây là khúc sông nhiều tôm cá tươi ngon nhất khu vực sông Sài Gòn, sông Đồng Nai. Cách phục vụ đờn ca tài tử (hát không micro) và bày biện đủ loại trái cây đẹp mắt để phục vụ khách khi bước từ canô xuống cũng là điểm nhấn dễ thương cho cách làm du lịch “bình dân nhưng bền vững” của ông chủ nhà vườn, xuất phát từ một người tự nhận mình là dân du lịch không chuyên.

< Du khách xem họa sĩ Lý Khắc Nhu giới thiệu tranh thư pháp.

Lại có làng họa sĩ nằm ven sông thuộc địa bàn phường Thạnh Mỹ Lợi, quận 2, hình thành một cách tự phát, cũng là địa điểm tham quan đường sông thú vị dành cho du khách. Đây là khu vực tập trung nhiều họa sĩ tên tuổi như Thanh Châu, Hoài Hương, Lý Khắc Nhu, Dương Đình Hùng... với chủ đạo xây dựng các khu nhà đặc trưng thuần Việt, trong đó nổi bật phải kể nhà vườn Nguyễn Art Garden đặc trưng Huế của họa sĩ Hoài Hương.

Đến đây khách có thể tham quan và thưởng lãm các tác phẩm điêu khắc, sơn dầu, sơn mài, thư pháp... của các nghệ sĩ nổi danh.

Korean Air! - Theo Tiến Đạt  (Ashui), internet